Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:25:08
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh có muốn... Thêu một phòng không." Bỏ mặc anh nghỉ ngơi ở trong xe mình, hình như cũng không ổn lắm.

"Được." Phương Trạch Vũ cũng không khách sao, Thư Nhan vừa nói như vậy anh lập tức đồng ý. Khi ở Nam Thành cần bận tâm, ở Hàng Thành thì không cần, giống như lão Mao nói, nếu anh ấy còn không mặt dày một chút, vợ sẽ chạy theo người khác.

Bà chủ thấy lại là Phương Trạch Vũ đưa Thư Nhan tới đây, mờ ám cười cười, nghe bọn họ muốn thuê hai phòng, nét mặt càng mờ ám hơn, chờ Thư Nhan đi lấy nước sôi, bà chủ nhỏ giọng nói: "Được đó người anh em, động tác rất nhanh."

"Bạn bè, chúng tôi là bạn bè bình thường." Phương Trạch Vũ nhanh chóng nói.

Bà chủ quần áo tỏ vẻ cậu cho là tôi là kẻ ngốc sao: "Đôi mắt của chị đây rất sáng đó, với tình trạng này của hai người, nếu là bạn bè bình thường thì tôi ăn cái bàn này. Mỗi lần Tiểu Nhan tới Hàng Thành đều ở chỗ của tôi, tôi và cô ấy cũng được coi là quen biết, cô ấy cũng không giống những người phụ nữ bình thường, có chính kiến lớn, cô ấy có thể đồng ý để cậu đưa cô ấy đi, còn tình nguyện để cậu ở chung một khách sạn với cô ấy, chỉ với điều này cậu đã thành công hơn một nửa rồi."

"Nói chuyện gì vậy?" Lúc này, Thư Nhan cầm nước ấm đi tới.

"Không có gì, để anh cầm." Phương Trạch Vũ nhận lấy bình nước.

Ba giờ, Thư Nhan yên lặng mặc quần áo chuẩn bị đi nhập hàng, mở cửa ra đã thấy Phương Trạch Vũ ở cửa chờ cô.

"Tôi đi nhập hàng, anh không cần dậy sớm như vậy."

"Không có gì, dù sao cũng không ngủ được, anh đi với em."

Thư Nhan thấy ánh mắt kiên định của anh, cuối cùng gật đầu đồng ý.

TBC

Phương Trạch Vũ đi vào đám đông, thấy sắp bị chen lấn lạc nhau, anh duỗi tay giữ chặt Thư Nhan, bảo vệ cô ở trước người mình.

Thư Nhan ngẩng đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên yên tâm, khi tranh cướp hàng, Thư Nhan đột nhiên phát hiện ra lần này lấy hàng cực kỳ dễ, chỉ cần cô nhìn trúng, dường như như cũng không có ai tranh với cô, mặc cho cô lấy, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra bọn họ đều bị Phương Trạch Vũ chặn ở bên ngoài, người cao lớn như anh, lại có khuôn mặt như vậy, đứng ở chỗ đó, đúng là rất doạ người.

Thư Nhan cười nhẹ, ở trong mắt người ngoài anh chính là vị ôn thần.

Trước kia khoảng gần sáu giờ mới có thể kết thúc việc tranh giành hàng, hôm nay đến năm giờ đã hoàn thành, Thư Nhan lại tới mấy cửa hàng khác dạo một vòng, bổ sung thêm hàng, ra khỏi cổng chợ mới hơn sáu giờ một chút.

"Tôi cầm một chút nhé?" Tất cả hàng đều ở chỗ Phương Trạch Vũ, Thư Nhan muốn cầm cũng không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-231.html.]

"Không sao, không nặng." Phương Trạch Vũ né tránh bàn tay Thư Nhan.

Thư Nhân thấy đúng là anh nhẹ nhàng giống như không cầm thứ gì trên người, không tranh giành nữa, đông người như vậy, đẩy qua đẩy lại rất khó coi.

"Đi ăn sáng trước nhé." Đặt hết đồ vào trong xe, Thư Nhan nói: "Không phải anh muốn đi thăm Đậu Đậu sao? Ăn sáng xong anh đi thăm cậu bé, tôi ở trong xe chờ anh."

"Em không vào thăm cùng anh sao?" Phương Trạch Vũ dừng một chút, hỏi.

Thư Nhan nghĩ một chút, chuyện lần trước ở bệnh viện thật sự khiến cô sợ hãi, lắc đầu: "Vẫn nên không vào."

Kết quả mẹ Đậu Đậu biết Thư Nhan ở trên xe, mắng Phương Trạch Vũ một trận, đi ra ngoài kéo Thư Nhan vào nhà.

"A Vũ thật là, em cũng tới mà không đưa em vào, nếu không phải chị nhìn ra điều khác thường, cậu ấy cũng không nói." Mẹ Đậu Đậu lại trừng mắt nhìn Phương Vũ Trạch một cái.

"Đừng trách anh ấy, là em không cho anh ấy nói, chủ yếu sợ làm phiền chị." Thư Nhan nhanh chóng giải thích.

"Cái gì mà làm phiền chị? Vốn dĩ Tết Nguyên Đán chị định đưa Đậu Đậu đi chúc tết em, A Vũ muốn đi hỏi em trước, mới biết em ra ngoài du lịch rồi. Chị cũng nói với A Vũ, em đến Hàng Thành nhập hàng, cứ việc tới nhà chị, tuy rằng chị không khéo tay, nhưng cũng có thể ăn được, em lại không cho A Vũ nói với chị." Mẹ Đậu Đậu kéo Thư Nhan ngồi xuống, rồi rót trà rồi lấy đồ ăn.

Thư Nhan xấu hổ cười cười, cô sợ loại nhiệt tình này.

"Đậu Đậu mau ra đây, xem xem là ai tới?"

Thư Nhan nhìn thấy một cậu bé đi ra, đôi mắt to tròn, vừa nhìn là biết cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng Thư Nhan biết cậu bé, cậu bé không biết Thư Nhan.

"Đây là dì Thư Nhan, chính là dì lần trước cứu con, không phải con vẫn luôn ầm ĩ muốn gặp dì sao? Mau." Mẹ Đậu Đậu kéo Đậu Đậu tới trước mặt Thư Nhan: "Mau cúi đầu với dì, nếu không có dì, mạng của con cũng không còn."

"Ôi! Đừng như vậy, chính vì em sợ điều này nên mới không dám tới, còn như vậy nữa em sẽ đi về đó." Thư Nhanh nhanh chóng đứng dậy.

"Chị dâu đừng như vậy, Nhan Nhan không quen." Phương Trạch Vũ cũng ngăn cản.

Mẹ Đậu Đậu nghe thấy cách xưng hô này, lại nhìn hai người một cái, cong môi cười: "Được, nếu A Vũ đã nói như vậy, vậy thì chị sẽ không như vậy nữa."

Loading...