Kết quả anh không chút do dự cho cô một đáp án kiên định, không thể nghi ngờ việc này khiến trái tim đang rối rắm của Thư Nhan hoà hoãn hơn rất nhiều.
"Bà chủ, hôm nay có điện thoại tìm cháu, nói là anh ba của cháu."
Đã nói với cô cả mấy lần, cứ gọi xô là Thư Nhan hoặc là Tiểu Nhan đều được, kết quả vẫn gọi cô là bà chủ, lâu rồi Thư Nhan cũng không để ý nữa.
"Cháu đã biết, cháu sẽ gọi lại cho anh ấy." Mấy ngày nay bị chuyện bên chỗ Oánh Oánh quấy rầy, Thư Nhan đều sắp quên mất chuyện ở quê.
Cũng không biết Thư Kiến Dương gọi điện thoại tới đây có chuyện gì, chẳng lẽ là Thư Hữu Phúc có vấn đề gì?
"Anh ba, là em."
"Anh gọi điện thoại cho em cũng không có chuyện gì, chỉ để nói với em một tiếng chú hai đã khoẻ hơn rất nhiều, và anh đưa tiền cho bọn họ rồi." Thư Kiến Dương nói đơn giản.
"Được, em biết rồi, cứ làm phiền anh ba mãi như vậy." Thư Nhan ngại ngùng nói.
"Lời này khách sáo rồi, em là em gái của anh, anh không giúp em thì giúp ai? Huống chi cũng không phải công ơn to lớn gì, một mình em nuôi hai đứa nhỏ, tự chăm sóc tốt cho mình là được, ở quên anh sẽ giúp em để ý." Hơn nữa, Thư Kiến Dương cảm thấy anh càng phải biết ơn Thư Nhan hơn, vì cô, anh ấy có nhà có xe chưa nói, còn có một sự nghiệp vững chắc, kiếm tiền nhiều không nói, về quê cũng oai phong, ba mẹ ra ngoài nói chuyện đều hãnh diện.
Thư Nhan do dự một chút, hỏi: "Anh đưa tiền cho bọn họ, bọn họ có nói gì không? Không tới làm phiền anh chứ?"
Nghĩ đến biểu cảm của thím hai bà mấy người anh họ kia, đến bây giờ Thư Kiến Dương vẫn không nhịn được muốn bật cười, thật sự rất thú vị.
Trước kia vì hai ngàn đồng mà bọn họ ồn ào nhốn nháo rất lâu, rốt cuộc vào ngày thứ ba giao cho anh ấy, sau đó dường như lại giao thêm hai ngàn đồng nữa, hôm nay khi anh ấy tới thăm bọn họ, đưa cho thím hai một ngàn đồng, nói là Thư Nhan cho bọn họ, lúc ấy chú hai cũng suýt chút nữa ngồi bật dậy, hung dữ truy hỏi Thư Nhan đang ở đâu.
Thư Kiến Dương đáp lại một câu, không biết.
Coi bọn họ là kẻ ngốc sao, trước kia nói không biết thì thôi đi, bây giờ còn nói không biết là quá đáng.
Nhưng Thư Kiến Dương chỉ nói một câu, không biết, không rõ Thư Nhan đi đâu, cũng không biết số điện thoại, đều đợi Thư Nhan chủ động liên lạc với anh ấy, lần này cũng là trùng hợp.
Thư Kiến Dương tỏ vẻ không để bụng, hai vợ chồng Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương thật sự không có cách nào với anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-230.html.]
Nghe Thư Kiến Dương nói xong, Thư Nhan cũng không nhịn được bật cười, đối phó với kiểu người như ba mẹ cần phải có nhân tài như anh ba.
Không biết Phương Trạch Vũ đến đó sẽ thế nào? Thư Nhan lập tức lắc đầu, cô đang nghĩ gì vậy!
Cúp điện thoại, Thư Nhan bắt đầu dọn dẹp giặt quần áo, nói với bác cả một tiếng đêm nay phải đi nhập hàng.
"Trước kia cháu cảm thấy mở cửa hàng quần áo là công việc nhẹ nhàng nhất, bây giờ mới biết làm việc gì cũng không dễ dàng." Bác cả làm chút đồ ăn nhẹ, để Thư Nhan mang theo ăn ở trên đường.
"Khác nghề như cách núi, nhìn người khác đều dễ dàng." Thư Nhan cười cười, rất nhiều chuyện chỉ có tự mình làm mới biết được sự vất vả trong đó.
Chờ ở cửa khu chung cư, thấy một chiếc xe có chút quen mắt chạy tới, cô chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý, trong khu chung cư có không ít người có xe, mỗi ngày qua lại cũng có chút quen mắt, chỉ thấy Phương Trạch Vũ thò đầu từ khoang điều khiển xe ra.
"Đi thôi."
"Anh lái xe?" Nhìn biển số xe, cũng không phải chiếc xe ngày đó chở cô và Oánh Oánh.
"Hôm nay gia đình tài xế có việc, cho nên anh lái xe, yên tâm đi, anh lái xe mười mấy năm rồi, không cần lo lắng kỹ thuật lái xe của anh." Phương Trạch Vũ cười nói.
Là vấn đề kỹ thuật lái xe sao? Rõ ràng là vấn đề vì sao tài xế không tới.
TBC
Ngồi trên xe, Thư Nhan cài dây an toàn vẫn đang nghi ngờ Phương Trạch Vũ đuổi tài xế lái xe.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Phương Trạch Vũ cũng biết trong lòng cô vẫn đang nghi ngờ, trời đất chứng giám, tài xế thật sự có việc không thể đi được.
Mấy ngày nay hai người đều ăn cơm trưa với nhau, ở bên cạnh nhau cũng không có vẻ xấu hổ.
Trước kia Thư Nhan tới Hàng Thành là sẽ đi tìm khách sạn ngủ, căn bản không để ý Phương Trạch Vũ đi đâu nghỉ ngơi, anh nói đi thăm Đậu Đậu, bây giờ là hơn nửa đêm, mẹ Đậu Đậu một người phụ nữ đã mất chồng, chắc chắn anh không thể đi, hoặc là ở trong xe nghỉ ngơi, hoặc là tới chỗ khác nghỉ ngơi.
Do dự một lúc, hỏi: "Anh đi đâu nghỉ ngơi?"
"Anh ở trong xe, buổi sáng ngày mai sẽ đi thăm Đậu Đậu." Phương Trạch Vũ mở cửa xe cho Thư Nhan, chuẩn bị thuê phòng cho cô.