"Bà đưa ba mươi ngàn tệ cho Lệ Lệ mua nhà khi nào? Có bằng chứng không? Căn nhà đó là chúng tôi mua cho Lệ Lệ, tổng cộng là ba mươi tám ngàn tệ, còn là vợ chồng tôi đi ngân hàng rút tiền đưa cho chủ nhà, người của ngân hàng và cục quản lý nhà đất đều nhìn thấy, hoàn toàn không dùng một xu nào của con trai bà, các người đừng nói bậy. Nhìn dáng vẻ này của con trai bà xem, vừa nghèo vừa lùn lại không có việc làm, còn muốn cưới Lệ Lệ nhà tôi, nằm mơ đi."
"Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát." Ngô Ái Lan tức run người.
"Báo cảnh sát đi, tôi sợ bà chắc." Mẹ Lệ Lệ có chỗ dựa nên không sợ.
Lão Từ kéo Ngô Ái Lan lại, vừa rồi họ mới báo cảnh sát nên chắc chắn không thể báo cảnh sát lung tung được nữa, ông ta hỏi Từ Bảo: "Nhà mua ở chỗ nào? Mày đã gặp chủ nhà chưa?"
TBC
"Chưa, việc này luôn do Lệ Lệ liên hệ, cô ấy nói họ hàng của cô ấy muốn đổi nhà cho nên bây giờ bán rẻ căn này. Hôm qua cô ấy nghe con nói trong nhà còn ba mươi ngàn tệ, thì nói để gom góp thêm của ba mẹ mình một ít, mua căn nhà đó trước. Con... vốn con muốn đi theo nhưng Lệ Lệ không đồng ý, nhưng mà con đã nhìn thấy sổ đỏ." Từ Bảo ngây người nói.
Lão Từ thật sự muốn tát cậu ta thêm một cái nữa, nhìn thấy sổ đỏ có tác dụng quái gì, phía trên lại không viết tên của cậu ta.
"Chính là nói mày chưa từng phụ trách gì cả?" Ngô Ái Lan đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.
"Sẽ không đâu, Lệ Lệ chắc chắn sẽ không lừa con, dì ơi, dì nói cho cháu biết Lệ Lệ đang ở đâu? Cháu đi tìm cô ấy?" Từ Bảo không tin Lê Lệ dịu dàng hiền lành như thế sẽ lừa cậu ta.
Đang nói chuyện, thì họ thấy Lệ Lệ khoác tay một người đàn ông vừa nói vừa cười đi tới, Từ Bảo nhìn thấy liền đỏ mắt xông tới.
Lệ Lệ nhìn thấy cậu ta thì nụ cười trên mặt dần tắt, hất cằm lên cao ngạo nói: "Đây là bạn trai tôi, làm việc ở ZF, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn, hi vọng anh sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."
"Tao đánh c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ bọn mày." Từ Bảo vung nắm đ.ấ.m xông lên.
Vừa rồi không đến đồn cảnh sát, lúc này mấy người lại đi, cảnh sát nhìn thấy vợ chồng lão Từ và Từ Bảo đều không nói nên lời, đến đồn cảnh sát Từ Bảo cúi đầu, nói đầu đuôi ngọn ngành tất cả mọi chuyện.
Do lúc cậu ta đưa tiền cho Lệ Lệ không có người thứ ba ở đó, lúc mua nhà cậu ta cũng không có mặt nên hoàn toàn không thể nào chứng minh được ba mươi ngàn tệ này là tiền của cậu ta, lại không có giấy vay nợ, hơn nữa số tiền mua nhà kia quả thực là lấy ra từ trong sổ tiết kiệm ngân hàng của ba Lệ Lệ, cho nên hoàn toàn không thể nào chứng minh được cậu ta đã đưa tiền cho Lệ Lệ, muốn giải quyết chuyện này chỉ có kéo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-229.html.]
Đây là chưa kể, Từ Bảo sẽ bị tạm giam bảy ngày bởi vì đánh người, nếu tình trạng thương tích của bạn trai Lệ Lệ nghiêm trọng thì có thể cậu ta phải đối mặt với việc bị truy tố và ngồi tù.
Lần này lão Từ và Ngô Ái Lan đều c.h.ế.t lặng.
Đã ba bốn ngày kể từ khi ba mẹ Oánh Oánh ra tù, đều không có động tĩnh gì cả.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, Thư Nhan liền nói: "Có lẽ bọn họ không dám đến. Em không cần phải canh chừng cả ngày đâu, xin nghỉ thêm nhiều ngày như vậy có lẽ ông chủ sẽ có ý kiến. Em yên tâm đi, bây giờ cửa hàng của chị đã tuyển hai nhân viên mới, cộng thêm Tú Tú và chị là bốn người, các nhân viên ở cửa hàng đồ lót Tiêm Tuyết đối diện cũng sẽ đến giúp, nhiều phụ nữ như vậy lẽ nào không thể chống lại được ba người họ sao?"
"Tôi cho người đi nghe ngóng xem tại sao họ chưa đến? Cũng đừng chủ quan." Phương Trạch Vũ nói.
"Cũng được." Thư Nhan gật đầu.
"Tôi nghe lão Lưu nói, đêm nay em muốn đi mua hàng?"
Thư Nhan rất ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại thẳng thắng nói ra chuyện lão Lưu nội gián, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đúng vậy, rất nhiều quần áo trong cửa hàng đều không đủ size cho nên tôi đi bổ sung hàng."
"Đúng lúc tôi định đi thăm Đậu Đậu. Không ngại tôi đi chung xe chứ?"
Thư Nhan luôn cảm thấy trong câu nói này có ý nghĩa rất sâu xa.
"Tôi không có ý gì khác, thật sự là trùng hợp."
Thư Nhan ồ một tiếng: "Đường đêm nay không dễ đi, anh cũng muốn đi sao?"
Hai tay để ở trên đùi của Phương Trạch Vũ lập tức nắm chặt thành nắm đấm: "Tôi là người đã từng c.h.ế.t vài lần, đường có khó đi hơn nữa có khó đi như đường xuống suối vàng không?"
Về đến nhà, Thư Nhan vẫn đang suy nghĩ cuộc trò chuyện của bọn họ giữa trưa có khác ý sâu sa khác. Cô đang khéo léo nói cho Phương Trạch Vũ, muốn theo đuổi cô cực kỳ khó, con đường kế tiếp không dễ đi.