Chủ nhiệm phân xưởng lấy từ trong túi ra một tờ biên lai và một sổ hộ khẩu: "Đây là thứ mà Oánh Oánh đặc biệt gửi đến để ở cho tôi vào tối hôm đó, biên lai là đồn cảnh sát viết cho con bé, tin rằng số tiền này đã trả cho Lý Vĩ Quốc kia, sổ hộ khẩu trả cho các người, chúng tôi có thể hiểu được sự lo lắng khi mất tiền nhưng không được nói lung tung, lão Từ anh nói có phải không."
Ba Oánh Oánh từ trong nhà bước ra thì bị chủ nhiệm phân xưởng điểm danh, vội vàng đi tới chia sẻ thuốc cho cảnh sát và chủ nhiệm phân xưởng, với vẻ mặt vui cười: "Quả thực là trong nhà đột nhiên mất nhiều tiền như vậy cũng sốt ruột, thật sự xin lỗi mọi người, Ái Lan vẫn luôn là người thẳng thắn, tôi nhận lỗi với mọi người, lát nữa tôi sẽ đến nhà xin lỗi."
Ông ta đã ra mặt xin lỗi, nhiều người cũng không nắm chặt không buông, nhưng bác trai kia rất không vui hừ khẽ một tiếng: "Thay vì nghi ngờ chúng tôi, không bằng điều tra từ người bên cạnh, hôm trước tôi nhìn thấy con trai ông ôm một cái túi đen lật đật bỏ đi đấy."
"Không phải con, con... Con không lấy." Từ Bảo, em trai Oánh Oánh hoảng sợ lùi về sau vài bước.
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó bước tới trước: "Không lấy thì cậu sợ cái gì? Đi theo chúng tôi về đồn."
"Dựa vào đâu mà các người bắt con trai tôi, nó không ăn trộm." Ngô Ái Lan kích động nói.
"Tôi không bắt cậu ta, chỉ mời cậu ta đến đồn cảnh sát làm một ghi chép, ba mươi ngàn tệ không phải là số tiền nhỏ, đủ để ngồi tù mấy năm nên phải điều tra rõ ràng." Cảnh sát nghiêm túc nói.
"Tôi không lấy trộm, đó là tiền của nhà tôi, tôi lấy tiền nhà mình tại sao phải ngồi tù." Từ Bảo bị cảnh sát hù dọa thì nói hết mọi chuyện.
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, được, là một kẻ hèn nhát.
Lão Từ mở to đôi mắt: "Thật sự là mày lấy? Ba mươi ngàn tệ, mày lấy đi làm gì?"
"Con cũng không có cách nào, Lệ Lệ nói nhà bên kia nếu không mua nữa sẽ hết, cho nên con lất đi mua nhà." Từ Bảo rụt cổ, cho dù ba mẹ cưng chiều cậu ta nhưng thỉnh thoảng lão Từ nổi giận cậu ta cũng rất sợ.
"Mày lấy tiền đi mua nhà?" Hai vợ chồng trước là thở phào nhẹ nhõm, sau đó Ngô Ái Lan lập tức hỏi: "Vậy sổ đỏ đâu? Ở chỗ nào?"
"Sổ đỏ ở chỗ Lệ Lệ." Từ Bảo ngu ngơ nói.
"Viết tên của ai? Hả? Viết tên của ai?" Ngô Ái Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, kích động hỏi.
"Viết tên của Lệ Lệ." Từ Bảo vẻ mặt đương nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-228.html.]
"Tao đánh c.h.ế.t mày, đồ ngu này." Lão Từ tát cậu ta một cái: "Bọn mày còn chưa kết hôn, tại sao mua nhà lại viết tên của nó?"
Từ Bảo che mặt: "Lệ Lệ chắc chắn sẽ kết hôn với con, viết tên ai thì có gì khác nhau đâu?"
Lão Từ còn muốn đánh, bị Ngô Ái Lan vừa khóc lóc vừa ầm ĩ ngăn lại.
TBC
"Được rồi được rồi, đã điều tra rõ ràng là ai trộm rồi, vậy thì đi theo tôi."
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không báo cảnh sát." Ngô Ái Lan vội nói.
"Đúng đúng đúng, chúng tôi không báo cảnh sát, chúng tôi rút lại án, xin lỗi vì đã làm phiền các anh đến đây, hay là vào nhà uống chút trà trước đã, Ái Lan, bà đi nấu chút gì đó mời hai đồng chí đi." Lão Từ vội nói.
"Lần sau phải tìm hiểu rõ ràng trước rồi hẵng báo cảnh sát, nếu có chuyện như thế này nữa thì chúng tôi sẽ thật sự bắt người đấy." Hai người đương nhiên sẽ không vào uống trà, cảnh cáo miệng vài câu rồi trở về.
Bây giờ hai vợ chồng chỉ muốn cưới Lệ Lệ về ngay lập tức, bọn họ dẫn Từ Bảo cùng đi đến nhà Lệ Lệ, kết quả người ta trở mặt không nhận, hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
"Lệ Lệ, Lệ Lệ em ra đây." Từ Bảo hoảng sợ kêu lên.
"Đã nói Lệ Lệ nhà tôi không có ở nhà, nhanh đi đi." Mẹ Lệ Lệ bưng một thau nước dội ra ngoài, suýt nữa dội lên người lão Từ.
"Lúc trước nói không có nhà không kết hôn, bây giờ nhà cũng đã có rồi, còn đứng tên của Lệ Lệ nhà bà, tại sao vẫn không thể kết hôn?" Ngô Ái Lan cũng nóng nảy.
"Hừ! Tôi không bao giờ muốn đồng ý, con trai các người cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, quấn lấy Lệ Lệ nhà chúng tôi. Về sau đừng đến đây nữa, bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo."
"Không kết hôn cũng được, trả ba mươi ngàn tệ cho chúng tôi." Lão Từ trừng mắt nhìn Từ Bảo muốn nói chuyện, nói.
"Cái gì ba mươi ngàn tệ? Tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi hoàn toàn không biết, các người đừng nói lung tung."
"Con trai tôi bỏ ra ba mươi ngàn tệ để mua căn nhà kia, đó là tiền của nhà chúng tôi, hoặc là trả tiền cho chúng tôi, hoặc gả Lệ Lệ cho con trai tôi." Ngô Ái Lan cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.