"Nó chính là trộm, là cướp bóc, nó đã lấy đi hết tám mươi ngàn tệ sao mày không báo cảnh sát hả?" Nói xong, mẹ Oánh Oánh chạy đến cửa hàng nhỏ ở bên dưới gọi điện thoại báo cảnh sát: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhà tôi bị trộm tám mươi ngàn tệ, tâm huyết cả đời của chúng tôi không còn nữa rồi..."
"Cô trước đừng lo lắng, nói cho tôi biết địa chỉ, chúng tôi cho người đến ngay lập tức." Đừng nói là bây giờ, cho dù sau này thì tám mươi ngàn tệ cũng không tính là ít.
Bà chủ cửa hàng đợi bà ta cúp điện thoại xong, hỏi: "Có phải là Oánh Oánh nhà bà lấy đi không?"
"Còn không phải là cái thứ vô lương tâm kia ư, tôi và ba nó sinh nó ra nuôi dưỡng nó, cũng không bạc đãi nó. Làm gì có đứa con gái nào đến tuổi mà không kết hôn? Chúng tôi chọn cho nó một người, nếu không đồng ý thì không đồng ý thôi, vậy mà nó còn báo cảnh sát bắt tôi và ba nó, sớm biết như thế này thì lúc đó không nên sinh nó mà nên bóp c.h.ế.t đi." Nói đến Oánh Oánh, bà ta thật sự nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng bao lâu, cảnh sát đã đến, bà ta dẫn cảnh sát trở về sân, nhiều người trong sân đi ra mới biết họ đã về, hơn nữa còn gọi điện thoại mời cảnh sát đến.
"Ái Lan, số tiền đó của nhà cô, khi đó Oánh Oánh lấy đi trước mặt nhiều người, hơn nữa cũng nói với mọi người rõ ràng, năm mười ngàn tệ đó nộp cho cảnh sát, đợi người què kia ra ngoài sẽ trả cho cậu ta, số tiền còn lại sẽ không lấy một xu." Bác gái hàng xóm đứng ra nói.
"Không thể nào, số tiền chúng tôi tích cóp cũng đều mất hết, không phải nó lấy đi thì ai lấy?" Ngô Ái Lan tức giận nói: "Đồng chí cảnh sát, số tiền này chắc chắn đều bị con bé đó lấy đi, còn trộm luôn cả sổ hộ khẩu đi nữa, các anh nhất định phải bắt nó, lấy tiền lại cho tôi! Số tiền đó là tiền chúng tôi dành dụm cả đời."
"Bà nói người trộm tiền là con gái bà?" Cảnh sát nhíu mày.
"Không đúng, ngày đó tôi cũng ở đây, tận mắt thấy con gái bà ta cầm năm mươi ngàn tệ đi, còn ba mươi ngàn tệ nữa vẫn để ở đó không động vào, năm mươi ngàn tệ là tiền sính lễ bọn họ nhận, con gái bà ta không muốn kết hôn cho nên lấy tiền đó đi trả lại cho nhà trai, không phải là con trai bà lấy đi đấy chứ?" Bác gái hàng xóm lại nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-227.html.]
"Nói bậy, Tiểu Bảo nhà chúng tôi là đứa trẻ ngoan nhất, nó sẽ không lấy trộm tiền. Vả lại tiền chúng tôi dành dụm không phải đều cho nó sao, nó cần gì phải trộm?" Đánh c.h.ế.t Ngô Ái Lan cũng không tin đứa con trai ngoan ngoãn của mình sẽ lấy trộm tiền.
Cảnh sát cảm thấy rất thú vị, khi con gái lấy tiền thì tìm hàng xóm để làm chứng, vậy khi đó ba mẹ và anh em ở đâu, tại sao không ngăn cản? Họ tìm người bên cạnh tìm hiểu thì mới biết hai người này vừa ra khỏi đồn cảnh sát, nguyên nhân là ép con gái kết hôn với một người què hơn bốn mươi tuổi, qua tìm hiểu ánh mắt của hai cảnh sát nhìn Ngô Ái Lan cũng khác đi.
TBC
"Tốt hơn hết bà nên suy nghĩ cho rõ ràng rồi nói, bằng không cũng sẽ bị tạm giam nếu báo cảnh sát lung tung đấy."
Nghe nói sẽ bị tạm giam, Ngô Ái Lan có chút hoảng sợ, mấy ngày ở trong đó quả thực không dễ chịu.
"Đúng thế, những người hàng xóm này của bà cũng đều nhìn thấy, không phải con gái bà lấy." Một cảnh sát khác tiếp lời.
"Đúng vậy, năm sáu người chúng tôi đều đi vào làm chứng, trong rương đó có tổng cộng tám mươi ngàn tệ, Oánh Oánh chỉ lấy năm mươi ngàn tệ đi, nói là nộp cho cảnh sát, còn có nộp hay không thì chúng tôi không rõ nhưng quả thực con bé không lấy ba mươi ngàn tệ kia, chúng tôi có gì nói nấy tuyệt đối không nói dối." Có một bác trai đứng ra nói chuyện.
"Không thể nào, nếu không phải Oánh Oánh trộm thì là các người trộm." Ngô Ái Lan kiên quyết không tin con trai bà ta sẽ trộm tiền.
"Ngô Ái Lan, nói chuyện phải có bằng chứng, một đảng viên lâu năm như tôi cả đời chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào, người ăn không nói có như cô đừng có nói bậy bạ, nếu không tranh luận rõ ràng thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
"Vậy không thể nói chính xác, ba mươi ngàn tệ đâu, có thể là các người cùng nhau trộm rồi chia ra." Ngô Ái Lan càng nói càng vô lý.
"Cãi nhau gì đấy?" Chủ nhiệm phân xưởng đẩy xe đạp đi vào: "Ngày Oánh Oánh trở về tôi cũng có ở đó, hơn nữa cũng là một trong những nhân chứng, xác thực Oánh Oánh chỉ lấy năm mươi ngàn tệ và cũng đã nộp cho cảnh sát, những người ngày đó đi vào làm chứng đều là công nhân tiên tiến trong nhà máy, trong đó còn có một người là công nhân gương mẫu cấp quốc gia, họ sẽ vì chút tiền đó của cô mà làm bẩn tay ư, Ngô Ái Lan, không có chứng cứ thì đừng nói bậy."