Chuyện của Doãn Tuyết Cầm vẫn rất dễ điều tra, rất nhanh đã có người điều tra được tin tức.
"Người phụ nữ này..." Người trở về báo tin suy nghĩ cả buổi, mới nhớ ra một thành ngữ: "Hồng nhan bạc mệnh."
Mao Vệ Bình đứng ở phía sau đá anh ta: "Người c.h.ế.t rồi mới gọi là hồng nhan bạc mệnh, cô ta đây là hồng nhan họa thủy."
"Hì hì... gần giống nhau, gần giống nhau, anh lại không phải không biết tôi học hành không tốt, biết một thành ngữ này là đã tốt lắm rồi đấy."
"Được rồi, mau nói chuyện chính đi." Phương Trạch Vũ gõ bàn.
"Vâng." Người đàn ông báo cáo đứng thẳng người: "Sau khi cô ta đi theo ba mẹ đến Ninh Thành định cư, cuộc sống cũng xem như yên ổn, thời đại học có rất nhiều người theo đuổi cô ta, trong đó có một nhị đại, dù sao cũng đã tốn không ít mưu kế với cô ta, sau đó hai người họ cũng hẹn hò. Công việc ở huyện Dương của Doãn Tuyết Cầm là do bạn trai thời đại học của cô ta sắp xếp."
"Tôi nói mà, trường học của cô ta cũng không tính là trường tốt, làm sao có thể vào được ZF, hơn nữa vừa vào đã trở thành thư ký của huyện Z."
"Đừng ngắt lời, để cậu ấy nói tiếp." Phương Trạch Vũ trừng mắt nhìn Mao Vệ Bình.
"Tham gia làm việc không bao lâu, dưới sự sắp xếp của gia đình nhị đại kia kết hôn với một người phụ nữ môn đăng hôn đối, mà nửa năm sau Doãn Tuyết Cầm cũng kết hôn với con trai của cục trưởng cục công an được huyện trưởng làm mối. Lần này gia đình nhị đại kia xảy ra chuyện, huyện trưởng là người thuộc phe bọn họ cũng bị đưa đi điều tra, là thư ký của ông ta Doãn Tuyết Cầm cũng bị đưa đi, dù sao thì người của phe bọn họ cũng đã bị thanh trừng, bây giờ huyện trưởng kia, ba chồng của Doãn Tuyết Cầm và chồng của cô ta đều đi vào. Chính bản thân cô ta cũng vì thế mà bị khai trừ, dẫn theo con cái ở nơi đó không dễ lăn lộn cho nên lại đi theo ba mẹ về Nam Thành."
"Cũng thật sự bị tôi nói đúng rồi, đủ hồng nhan họa thủy nhỉ." Mao Vệ Bình chậc chậc.
"Đừng nói linh tinh."
TBC
"Tại sao tôi lại nói linh tinh, sao người khác đều không sao mà cô ta lại gặp phải? Nếu cô ta trong sạch thì có thể bị khai trừ ư?" Có thể nói lần đó ở Nam Thành bị người ta uy h.i.ế.p cho nên cắn lại một cái, cô ta cũng đã tốt nghiệp đại học còn không thể đi làm ở nơi khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-226.html.]
"Được rồi, cho hai người để mắt đến cô ta. Nếu không tiếp xúc với những người kia thì thôi, nếu có tiếp xúc thì báo cáo ngay cho tôi. Bây giờ đang là thời điểm thu lưới, tôi không cho phép xuất hiện bất cứ sai sót nào." Đôi mắt Phương Trạch Vũ tối sấm lại.
"Yên tâm đi, cậu đã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, các anh em sẽ không để mọi chuyện xảy ra sai sót."
Phương Trạch Vũ gật đầu, cầm chìa khóa đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài."
"Lại đi đến chỗ bà chủ bán quần áo à? Tôi nói cậu như thế này có được không thế? Cậu như thế này thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể theo đuổi được cô ấy?" Mao Vệ Bình cũng có hơi không nhìn nổi: "Tôi nói nếu cậu thật sự thích cô ấy, muốn cưới cô ấy thì quang minh chính đại nói rõ mọi chuyện, cậu còn nhát gan thì làm sao cô ấy dám bước ra bước đầu tiên?"
"Tôi và cô ấy đều có băn khoăn." Phương Trạch Vũ cân nhắc một chút rồi nói.
"Cậu băn khoăn chẳng qua chính là thanh danh kia của cậu sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho cô ấy, nhưng không phải toàn bộ sự thật sắp được tiết lộ rồi ư. Còn cô ấy lại băn khoăn con cái, cho nên cậu phải kiên quyết hơn to gan hơn, hơn nữa cũng nên lấy lòng bọn trẻ, nếu có thể để hai đứa trẻ nhận cậu thì đã thành công được một nửa rồi."
"Cậu lại biết à?" Phương Trạch Vũ liếc ngang anh ấy.
"Ít nhất tôi biết nhiều hơn cậu. Tôi cũng có con, hiểu được tâm trạng của người làm ba mẹ. Người phụ nữ như thế này, nhất là người phụ nữ đã có con, nếu không đến vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ly hôn, mà thật sự đến mức ly hôn thì nói rõ cô ấy đã bị tổn thương sâu sắc, cậu muốn theo đuổi cô ấy? Hãy chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến lâu dài đi." Mao Vệ Bình cho anh một ánh mắt tự mình cầu phúc.
Đều nói mẹ kế không dễ làm, thì ba dượng cũng không dễ làm.
Điều này Phương Trạch Vũ đã biết trước khi định theo đuổi Thư Nhan, anh cũng không nghĩ cô sẽ đồng ý ngay lập tức, chỉ cần không bài xích anh là được.
"Tao nói mày có cái đầu to như vậy có ích lợi gì? Chị gái mày muốn lấy tiền và sổ hộ khẩu đi là mày để nó lấy đi?" Ba mẹ Oánh Oánh về đến nhà nhìn thấy cái rương đã bị mở ra, hai mắt đỏ ngầu.
"Chị ta dẫn theo một người đàn ông đầy sẹo đến, con muốn đi tới ngăn lại thì bị anh ta tóm lấy, con đâu đánh lại anh ta." Em trai cũng oan ức.