Bọn họ làm cực kỳ nhanh, hộ khẩu trước của Oánh Oánh được đặt ở một nhà máy quốc doanh, chờ tới khi mua phòng ở thì lúc nào cô ấy cũng có thể dời ra ngoài được.
Lúc hai người đi ra ngoài thì lại thấy Phương Trạch Vũ vẫn đang chờ ở bên ngoài.
"Không cần chờ bọn tôi đâu." Trong lòng Thư Nhan hơn cảm động, cô nhẹ giọng nói.
"Bên này không dễ gọi xe, đi thôi, lại trở về cửa hàng sao?" Phương Trạch Vũ nghiêng đầu hỏi.
"Không được, phải đi tới công ty." Thư Nhan báo một địa chỉ, Phương Trạch Vũ quen cửa quen nẻo đi qua.
"Quên nói cho cô biết, công ty của tôi cũng ở chỗ này." Phương Trạch Vũ chỉ về toà nhà lớn phía trước.
"Trùng hợp vậy sao?" Thư Nhan kinh ngạc.
Ngày hôm sau Oánh Oánh rời đi, không mang theo thứ gì ngoại trừ hai bộ quần áo Thư Nhan tặng cho cô ấy.
"Đây là tiền lương trước đây em gửi ở chỗ chị, em phải nhận. Trên tàu rất lộn xộn, đi theo tổng giám đốc Trương đừng đi lung tung, cô ấy sẽ sắp xếp cho em đến thực tập ở một cửa hàng nhượng quyền, đợi đến khi cửa hàng trực tiếp mở cửa thì em trở về làm việc ở đó, có thể đi dạo quanh ở gần đấy, chơi trước mấy ngày không cần vội đi làm." Thư Nhan giúp cô ấy thu dọn đồ đạc: "Chúng ta có cảnh ngộ tương tự nhau, bây giờ chị có thể sống một cuộc sống thuộc về mình thì nhất định em cũng có thể."
"Ừm, em nhất định có thể. Chị gái, em có thể gọi chị như vậy được không?" Oánh Oánh nhìn Thư Nhan với đôi mắt lấp lánh.
"Được chứ." Vốn Thư Nhan cũng yêu thương cô ấy như em gái.
"Từ nhỏ thấy người khác có chị gái em đều rất hâm mộ, nhưng bây giờ em không cần hâm mộ người khác nữa rồi, em rất may mắn vì có thể gặp được người chị gái như chị, sau khi em đi Dương Thành sẽ chăm chỉ làm việc và phấn đấu để sớm trở thành quản lý cửa hàng, không để chị mất mặt. Bây giờ em chỉ lo ba mẹ và em trai em đến gây rắc rối cho chị, nếu họ dám ầm ĩ thì chị đừng khách sáo, cứ trực tiếp báo cảnh sát." Oánh Oánh rất lo lắng bởi vì cô ấy mang đến phiền phức cho Thư Nhan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-224.html.]
"Em yên tâm, bọn họ không dám đến đâu."
Ba mẹ Oánh Oánh mềm nắn rắn buông, em trai cô ấy cũng không phải người to gan, đều thuộc kiểu hiền lành ở nơi công cộng nhưng lại là bạo chúa ở nhà. Nếu bọn họ dám đến, Thư Nhan sẽ tìm người chỉnh đốn họ một trận, đảm bảo sau này thấy cô đều phải đi đường vòng.
"Vậy em đi đây." Lên tàu, Oánh Oánh thò đầu ra ngoài cửa sổ, vừa vẫy tay vừa hét: "Chị ơi, tạm biệt, cảm ơn chị."
Đột nhiên một người rời đi, trong cửa hàng chỉ còn một mình Trương Hoa Tú nên chắc chắn sẽ rất bận, bên phía Hồ Thụy Tuyết phải chuẩn bị chi nhanh ở Bắc Kinh và Dương Thành, bên Nam Thành cũng có rất nhiều việc, Thư Nhan không thể không giúp đỡ, trong nhất thời cô cảm thấy mình rất bận rộn. Cảm thấy người bây giờ thật sự dễ tuyển, vừa đăng tin tuyển dụng đã lần lượt có rất nhiều người đến.
Một số người trong đó đều là công nhân bị sa thải trong năm nay, đã kết hôn sinh con, ngược lại Thư Nhan không lo lắng đối phương có con sẽ thường xin nghỉ, mà chủ yếu là vóc dáng của những người này đều phát phì. Mặc dù rất muốn giúp đỡ họ, nhưng cửa hàng của cô là cửa hàng quần áo, nhân viên phải có thân hình đẹp, nếu nhân viên mặc quần áo không đẹp thì làm sao có thể thu hút khách mua hàng?
Nhìn thấy tình hình này, Trương Hoa Tú cảm thấy áp lực rất lớn, gần đây mẹ cô ấy luôn giục cô ấy sinh con, giai đoạn đầu của thai kỳ còn đỡ, nhưng giai đoạn sau cô ấy còn có thể làm việc trong thời gian dài như vậy được không? Mà sau khi sinh con xong còn phải nuôi con, vậy trong khoảng thời gian trống hơn một năm này trong cửa hàng không thể không tuyển quản lý, vậy đến khi cô ấy quay lại làm việc liệu còn có vị trí cho cô ấy không?
"Đang nghĩ gì đấy?" Thư Nhan quay đầu lại thì thấy vẻ mặt khó coi của Trương Hoa Tú.
TBC
"Không có gì, chỉ là... Mẹ chị giục chị sinh con, chị..."
Thư Nhan lập tức hiểu cô ấy đang lo lắng điều gì: "Sớm muộn gì cũng phải sinh con, nếu lúc chị mang thai có thể đi làm thì em có thể cho chị nghỉ sinh ba tháng, nhưng nếu chị cho b.ú mẹ... Không phải bây giờ có bình sữa sao, có thể vắt ra bỏ tủ lạnh, sau đó hâm nóng cho em bé uống, chỉ là như thế này chị sẽ rất vất vả."
"Chị không vất vả." Khi nghe thấy Thư Nhan nói có thể cho cô ấy nghỉ sinh ba tháng, Trương Hoa Tú vui mừng nói.
Đây chính là điều khó khăn của phụ nữ, từ khi mang thai đến lúc sinh con, không những cơ thể bị tổn thương rất lớn mà còn rất có khả năng bị mất việc làm.
Lúc họ đang nói chuyện thì có người đẩy cửa đi vào: "Xin hỏi ở đây đang tuyển nhân viên bán hàng phải không?"