"Vốn dĩ chị không lấy nhưng mà hiện tại chị lại cảm thấy rất nên lấy." Oánh Oánh nhìn chằm chằm em trai mình rồi lạnh giọng nói: "Năm mươi nghìn tệ kia chị sẽ lấy đi rồi giao cho cảnh sát, chờ tới khi Lý Vĩ Quốc ra thì sẽ đưa tiền lại cho ông ta."
Oánh Oánh đột nhiên nói với những người hàng xóm bên ngoài: "Đây là bà chủ của tôi, chị ấy chẳng những có công ty của chính mình mà còn có cả mặt tiền cửa hàng của mình, chị ấy căn bản cũng coi thường một chút tiền này. Tôi muốn chứng minh sự trong sạch của tôi miễn để sau này tôi rời đi rồi thì ba mẹ cũng không thể nói bậy được nữa, tôi mong các chú các bác có thể cùng tôi làm chứng một chút. Bên trong có tổng cộng bao nhiêu tiền riêng? Tôi chỉ lấy đi năm mươi nghìn tệ không thuộc về nhà mình còn số tiền còn lại tôi cũng không động tới một đồng. Hôm nay Oánh Oánh tôi ở đây đặt những lời nói ở chỗ này, tôi không cần một chút đồ trong cái nhà này cũng chẳng cần một đồng tiền trong nhà. Số tiền mà mấy năm nay tôi mang về nhà coi như là tiền dùng để nuôi tôi những năm trước kia. Về sau khi ba mẹ tôi già đi, những thứ tôi nên chia thì tôi sẽ chia ra còn những thứ không nên tôi cũng sẽ không bỏ ra một đồng."
Nghe nói được xem tiền riêng nên có không ít người đều nóng lòng muốn thử xem xem. Thế nhưng không phải ai Oánh Oánh cũng đều gọi vào xem mà cô tìm những người có nhân phẩm tương đối tốt trong sân, trong đó còn có một chủ nhiệm làm trong xưởng của ba cô ấy cũng xem như là lãnh đạo trực tiếp của ba cô ấy.
Em trai của Oánh Oánh vừa định ngăn cản lại thì đã bị Phương Trạch Vũ giữ chặt.
Cô ấy lại lần nữa mở chiếc hộp đen dưới giường kia ra, mọi người đều nhìn thấy bên trong để hai xấp tiền, một xấp là năm mươi nghìn tệ còn một xấp là ba mươi nghìn tệ, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ngày thường hai vợ chồng nhà này đều làm ra bộ dạng nghèo kiết xác, bọn họ còn tưởng rằng trong nhà này nghèo đến mức gần như không có gì ăn, không ngờ tới bọn họ lại có thể im lặng tích góp được nhiều tiền như vậy. Quan trọng nhất chính là rõ ràng bọn họ có nhiều tiền như thế mà còn cố tình muốn bán con gái, thế này thì có chút không thể nói nổi.
"Các chú các bác, mọi người cũng đã thấy hết rồi, tôi sẽ cầm lấy năm mươi nghìn tệ này để một lát nữa đi đến đồn công an giao cho cảnh sát để cho bọn họ trả lại cho Lý Vĩ Quốc. Ngoài ra tôi cũng chỉ cầm theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư còn một đồng tôi cũng chưa động qua, hy vọng mọi người có thể chứng kiến cho tôi."
Một mặt Oánh Oánh cố ý gọi bọn họ vào đây để chứng kiến cho cô ấy thôi, cái quan trọng nhất chính là để cho bọn họ có thể nhìn thấy ba mẹ cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Tại sao có nhiều tiền như vậy lại muốn bán con gái cho một tên què hơn bốn mươi tuổi, trong lòng hàng xóm láng giềng tất nhiên sẽ là một cán cân.
Em trai Oánh Oánh nhìn thấy bên trong có ba mươi nghìn tệ cũng trừng lớn đôi mắt, cậu ta cũng không biết ba mẹ mình lại giấu được nhiều tiền như vậy. Nhưng dù cho có ba mươi nghìn tệ thì sao chứ, cả năm mươi nghìn tệ cậu ta cũng muốn, chỉ đáng tiếc hiện tại cậu ta đang bị Phương Trạch Vũ xách cổ cho nên căn bản không dám ngăn bọn họ rời đi được.
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Sau khi ba người lên xe, Thư Nhan ngồi trên ghế lại phụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Trạch Vũ, cô lại nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-223.html.]
"Chỉ là một chút việc thôi, cô không cần quá khách sáo."
"Đối với anh mà nói chỉ là một chút việc nhưng đối với chúng tôi là đã giúp đỡ một việc rất lớn rồi. Hôm nay tôi còn muốn đưa Oánh Oánh đi làm hổ khẩu cho nên không có thời gian, chờ lần tới tôi sẽ mời anh ăn cơm." Tính từ sáng tới giờ thì cô đã thiếu anh hai bữa cơm rồi.
"Được, hai người muốn đi đâu để tôi đưa đi." Phương Trạch Vũ hỏi.
"Đi tới đồn công an trước đi, vừa lúc đi làm hộ khẩu cũng phải tới đó." Thư Nhan không có điện thoại di động nên trên đường muốn xuống xe gọi điện thoại cho Hồ Thuỵ Tuyết, không ngờ tới Phương Trạch Vũ lại lấy ra một chiếc điện thoại đưa qua.
"Nhìn dáng vẻ của anh thế này thì quả thật ở công ty anh chính là con át chủ bài rồi, thiết bị đầy đủ như vậy cơ mà." Thư Nhan nói giỡn.
TBC
"Tôi không gạt cô." Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.
Anh là lão đại của công ty, nói là con át chủ bài cũng chẳng sai.
Thư Nhan hơi nhếch khóe miệng lên rồi gọi điện thoại cho Hồ Thuỵ Tuyết.
"Tôi đã chào hỏi qua rồi, cô cứ đi qua báo tên cô là được."
Đầu tiên Oánh Oánh giao năm mươi nghìn tệ cho cảnh sát để xử lý vụ án của ngày hôm nay sau đó cô ấy giải thích tình hình, cảnh sát lập biên lai cho cô rồi nói rằng chờ đến khi Lý Vĩ Quốc được ra ngoài thì sẽ giao số tiền này cho ông ta. Ngoài ra còn có cả chuyện dời hộ khẩu nữa, có được lời chào hỏi của Hồ Thuỵ Tuyết nên các chị gái công an xử lý hộ khẩu rất thông cảm và đồng tình cho việc Oánh Oánh đã gặp phải.