Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:24:49
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt Oánh Oánh hàm chứa nước mắt mà nhìn Thư Nhan, cô ấy hít cái mũi nói: "Em sẽ đi tới Dương Thành, em sẽ vào trong cửa hàng bán quần áo rồi làm cửa hàng trưởng, sau đó em muốn gia nhập vào công ty của bà chủ rồi trở thành thương nghiệp liên minh với chị."

Tất cả mọi chuyện cần phải được xử lý thoả đáng trước khi ba mẹ của Oánh Oánh ra ngoài nếu không đến lúc đó bọn họ lại cản trở thì quả thật rất phiền toái.

Thư Nhan gọi điện thoại cho Hồ Thuỵ Tuyết hỏi cô ấy có quen người nào có thể dời hộ khẩu được không.

"Chuyện này rất dễ làm, cô bảo cô ấy tìm sổ hộ khẩu và chứng minh thư để tôi giúp cô ấy làm cho." Hồ Thuỵ Tuyết nghe xong chuyện Thư Nhan nói nên căn bản chẳng cần do dự chút nào mà đồng ý ngay.

"Cảm ơn, trở về tôi sẽ mời cô ăn cơm." Chỉ có một lúc như vậy thôi mà cô đã thiếu hai bữa cơm của người ta rồi.

"Còn khách sáo với tôi như vậy nữa, thế nhưng hai người các người đi thì có khả năng sẽ hơi nguy hiểm đấy, tôi bảo người đưa hai người cùng nhau đi." Sức lực của đàn ông vẫn mạnh hơn phụ nữ, nếu như thật sự động tay động chân thì hai người phụ nữ cũng không phải đối thủ của đàn ông.

"Không cần đâu, tôi có thể tìm người giúp đỡ." Thư Nhan tắt điện thoại rồi lại gọi cho Phương Trạch Vũ: "Có một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."

"Cô nói đi." Phương Trạch Vũ rất vui vẻ khi Thư Nhan có việc là sẽ nghĩ đến anh, như vậy chứng minh rằng cô rất tín nhiệm anh.

TBC

"Chuyện ngày hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, tôi muốn giúp Oánh Oánh rời hộ khẩu đi, thế nhưng cô ấy không cầm hộ khẩu và chứng minh thư trong tay. Sổ hộ khẩu và chứng minh thư của cô ấy đều bị ba mẹ của cô ấy giấu đi rồi cho nên chúng tôi muốn đi đến trong nhà cô ấy tìm thử, khả năng em trai cô ấy sẽ có ở nhà, chúng tôi sợ sẽ xảy ra xung đột."

"Hiện tại cô đang ở đâu? Tôi lại tới tìm cô." Phương Trạch Vũ không nói hai lời đã đồng ý.

"Chúng tôi đang ở trong cửa hàng, còn anh đang ở đâu chúng tôi sẽ lại đấy tìm anh." Thư Nhan có hơi ngượng ngùng nói.

"Không cần đâu, vừa lúc hôm nay tôi có chút việc ở gần đây, cách cửa hàng cô cũng không xa lắm."

Phương Trạch Vũ lái xe tới đây, Thư Nhan chỉ cần nhìn thoáng nhãn hiệu là đã biết giá trị của chiếc xe hơi này cũng phải trên dưới ba trăm nghìn tệ. Có thể đây là của công ty anh, cô cũng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy nên đã cùng Oánh Oánh đi lên xe.

Khoảng chừng mười phút sau, bọn họ lại xuống xe dưới một tiểu khu. Nhìn thấy Oánh Oánh có không ít người lại chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ban đầu mọi người còn cảm thấy ba mẹ Oánh Oánh làm như vậy là không đúng nhưng dù sao đó cũng là chuyện của gia đình bọn họ, hầu hết mọi người cũng chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi. Thế nhưng khi mọi người nghe được tin con gái lại dám báo công an bắt ba mẹ lại thì quả thật là lần đầu nghe thấy, có không ít người đứng ra chỉ trích Oánh Oánh đại nghịch bất đạo.

"Toàn là những người đàn đứng nói chuyện không đau thắt lưng (*), em đừng để ý đến bọn họ." Thư Nhan cũng lười nhìn bọn họ, cô để Oánh Oánh dẫn đường đi đến trong nhà cô ấy.

(*) 群站着说话不腰疼 (Đàn đứng nói chuyện không đau thắt lưng): Ý chỉ việc phải nhìn từ góc độ của người khác thì mới hiệu được, không nên đặt điều cho người khác.

Em trai của Oánh Oánh vẫn còn chưa trở về, vừa nhìn thấy trong nhà không có ai nên rõ ràng Oánh Oánh cũng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô ấy nhanh chóng chạy đến phòng của ba mẹ để tìm sổ hộ khẩu và chứng minh thư, thế nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy. Tuy nhiên ở trong phòng còn có một cái hòm có chìa khoá, rất có thể nó đang được giấu ở trong này, vấn đề là chìa khoá vẫn luôn được mẹ cô mang theo bên người.

"Để tôi cho." Phương Trạch Vũ hỏi Oánh Oánh xin một chiếc kẹp tóc sau đó anh nhẹ nhàng mà mở được ra.

Hai người kinh ngạc cảm thán một tiếng, Thư Nhan lấy lại tinh thần bảo Oánh Oánh nhanh chóng mở hòm ra tìm một chút xem có phải đồ đang được đặt ở bên trong đó không.

Kết quả bên trong ngoài trừ có một chút thực phẩm và một ít tiền lẻ ra thì căn bản không có sổ hộ khẩu và chứng minh thư.

"Em biết ngay là không có khả năng để em dễ dàng tìm được như vậy mà, bọn họ sẽ không bỏ qua cho em đâu." Vẻ mặt của Oánh Oánh giống như đưa đám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-222.html.]

"Trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại tìm thử một chút xem sao, chắc chắn chỉ có thể giấu ở trong nhà này thôi." Thư Nhan an ủi cô ấy.

"Có lẽ tôi có thể tìm giúp cô một chút?" Phương Trạch Vũ mở miệng nói.

Đúng rồi, sao có thể quên anh được chứ, tuy rằng không biết trước kia anh ở binh chủng nào nhưng có thể là ở chiến trường, chắc chắn anh phải là một quân nhân rất giỏi cho nên chắc sẽ là một cao thủ tìm đồ.

Quả nhiên khi anh gõ đông gõ tây thì đã lập tức tìm ra được, hoá ra ở phía dưới ván giường còn có một chiếc hộp đen, sổ hộ khẩu và chứng minh thư cũng đều được cất giấu ở bên trong đó. Ngoại trừ hai thứ này ra thì bên trong còn có hai xấp tiền, một bên là năm mươi nghìn tệ còn một bên là ba mươi nghìn tệ.

Oánh Oánh không để ý đến xấp tiền năm mươi nghìn tệ kia vì cô ấy không cần phải nghĩ cũng biết số tiền này chắc chắn là do Lý Vĩ Quốc mang tới làm sính lễ. Ngoài ra số tiền ba mươi nghìn tệ này mới làm cô ấy kinh hãi. Cô ấy vẫn luôn cho rằng nhà của mình rất nghèo cho nên ba mẹ mới không có tiền để mua phòng ở mới cho em trai, ba mẹ chỉ có thể nghĩ đến cách đặt lên lưng cô ấy thế nhưng bây giờ là thế nào đây? Rõ ràng trong nhà có ba mươi nghìn tệ, chỉ cần bọn họ mượn người thân họ hàng khoảng mười nghìn tệ nữa là đã có thể mua được phòng ở rồi nhưng vì sao còn muốn bán cô ấy đi?

Nước mắt cô ấy rơi xuống giống như từng hạt trân châu: "Rốt cuộc em có phải là do bọn họ sinh ra không? Khác biệt giữa con trai và con gái lớn như vậy sao?"

"Được rồi, đã lấy được sổ hộ khẩu và chứng minh thư rồi thì mau chạy nhanh đi thôi." Thư Nhan thở dài, ở trong mắt một số ba mẹ thì khác biệt rất lớn, ở trong lòng bọn họ việc con trai nối dõi tông đường mới là gốc rễ còn con gái chỉ ra bát nước hất đi, cũng chỉ giúp người khác nuôi thôi.

"Ai ở nhà tôi đấy?" Bọn họ vừa mới thu dọn đồ xong thì đã nghe thấy giọng nói của em trai Oánh Oánh vang lên.

"Các người đang làm gì đấy? Chị dám mang người ngoài đến nhà chúng ta để trộm đồ sao, rốt cuộc trộm cái gì? Mọi người ơi bắt trộm." Em trai Oánh Oánh tông cửa xông ra ngoài, cậu ta đứng ở trong sân kêu to.

Hàng xóm láng giềng đều chạy ra ngoài, lúc bọn họ nhìn thấy Oánh Oánh mang theo hai ra ngoài thì dừng bước chân lại.

"Đây không phải chị cậu sao? Lấy đâu ra ăn trộm?" Có một bác gái nhà ở bên cạnh thẳng tính nói, ngày thường bà ấy không thích nhìn nhất là cái thói trọng nam khinh nữ trong nhà của Oánh Oánh, vì vậy nay bà ấy trực tiếp trừng mắt liếc em trai Oánh Oánh một cái.

"Tôi sẽ không giống như chị tôi tự báo công an để bắt ba mẹ của mình, vừa rồi chị ta báo công an bắt ba mẹ của mình đấy, hiện tại chị ta còn về nhà trộm đồ nữa. Chị nói xem, có phải chị muốn trộm tiền đúng không?" Tròng mắt của em trai Oánh Oánh đảo qua đảo lại, trong nhà có cất giấu năm mươi nghìn tệ tiền sinh lễ liệu có phải bị chị ta trộm đi rồi không? Đó chính là tiền để cậu ta mua phòng ở mà.

"Vì sao chị báo công an mà trong lòng em còn không rõ sao? Hay là các người không biết?" Oánh Oánh nhìn lướt qua những người trong sân, không ít người bị cô ấy nhìn đều cúi gằm mặt xuống, cũng có không ít người cảm thấy Oánh Oánh thật sự quá nhẫn tâm: "Mẹ tôi muốn bán tôi cho một người què bốn mươi tuổi chỉ vì muốn lấy được năm mươi nghìn tiền sính lễ để mua phòng ở cho nó. Chính nó còn không có bán lĩnh tự mua phòng ở cưới vợ lại muốn bán chị nó đi, em còn là con người sao?"

"Năm mươi nghìn tệ? Không phải bọn họ nói chỉ nhận hai mươi nghìn tệ thôi sao?" Một bác gái hàng xóm trong đó trừng lớn hai mắt.

"Tôi đã nói là không có khả năng chỉ hai mươi nghìn tệ đâu mà, với cái tính cách của hai vợ chồng nhà bọn họ thì xác định phải ba mươi nghìn tệ trở lên. Không ngờ tới bọn họ còn nhận đến năm mươi nghìn tệ, người què kia có tiền thật đấy."

"Người có tiền thì anh muốn gả con gái mình cho hắn ta không." Bác hàng xóm lại mắng một câu.

"Vẫn nên thôi đi, con gái tôi là người đã có công việc đang muốn tìm một sinh viên cơ. Cái tên què kia cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nghe nói hắn ta còn đánh người làm sao mà xứng với con gái tôi được."

"Nói như vậy thì quả thật ba mẹ của Oánh Oánh có hơi quá."

Mọi người nghe thấy người què kia đã bốn mươi tuổi lại còn đánh người nên không ít người trong nhà có con gái đều cảm thấy như vậy không thể chọn được.

"Vậy cũng không nên báo công án bắt ba mẹ mình chứ." Cũng có người vẫn cho rằng Oánh Oánh quá độc ác.

"Không báo công an thì phải làm sao bây giờ? Gả cho tên què kia sao? Nếu đổi lại là anh anh có gả đi không?" Bác gái hàng xóm lại mắng tiếp một câu.

Em trai của Oánh Oánh thấy xung quanh thay đổi hướng nên lập tức nói: "Có phải chị đã cầm lấy năm mươi nghìn tệ đi rồi đúng không? Lấy đi thì chị phải gả cho Lý Vĩ Quốc, chị có thể nghĩ cho rõ ràng."

Loading...