Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:24:42
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Nhan quay đầu lại nhìn Oánh Oánh đang run bần bật: "Dù sao cũng là chuyện của em, em nghĩ như thế nào?"

Quả thật người ta không đập phá cửa hàng nên cô cũng chẳng thể làm thế nào được. Là một người ngoài nên Thư Nhan cũng không có khả năng làm chủ, xét cho cùng thì mọi thứ cũng phải để cô ấy tự mình quyết định.

Oánh Oánh hít sâu một hơi nói: "Báo công an."

Thư Nhan hơi kinh ngạc nhướng mày.

"Để tao đánh c.h.ế.t mày cái đứa con gái bất hiếu này, mày còn dám báo công an bắt bọn tao sao."

Ba mẹ Oánh Oánh nhào tới muốn đánh người, Thư Nhan đang đứng phía trước nên sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên. Lúc cô còn đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để đánh trả lại thì đã có một người đứng chắn phía trước cô rồi giữ tay mẹ Oánh Oánh lại.

"Không làm sao chứ?"

Làm sao mà Phương Trạch Vũ lại ở đây?

Thư Nhan ngơ ngác lắc đầu: "Không sao cả."

"Tôi đã báo công an rồi, tôi tin là công an sẽ mau chóng tới đây thôi." Phương Trạch Vũ đến gần đây có chút việc, anh nghĩ đến mình đã ở đây rồi không bằng lại đây gặp Thư Nhan một lúc vậy mà không ngờ tới lại gặp phải loại chuyện này.

"Cảm ơn!"

Phương Trạch Vũ cao lớn đứng phía trước mặt ba người Thư Nhan, hơn nữa trên mặt anh còn có một vết sẹo cực kỳ doạ người nên cả ba mẹ của Oánh Oánh và Lý Vĩ Quốc cũng không còn dám hung hăng nữa.

Quả thật công an tới đây rất nhanh, Thư Nhan bảo Trương Hoa Tú đi mở cửa hàng trước còn cô và Oánh Oánh sẽ cùng nhau đi theo đến cục cảnh sát. Trước khi lên xe cô nói với Phương Trạch Vũ: "Hôm nay cảm ơn anh, trở về tôi lại mời anh ăn cơm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-220.html.]

Ở trong xe, Thư Nhan lại kề sát vào bên tai Oánh Oánh nhỏ giọng nói: "Một lát nữa em đến đồn công an thì phải khóc, phải vừa khóc vừa nói, nói ra hết tất cả những ấm ức mà em đã phải chịu đựng từ nhỏ đến lớn ra, càng khóc kịch liệt càng tốt."

Con người đều có lòng cảm thông, Oánh Oánh khóc càng kịch liệt càng ấm ức thì phía công an mới có thể đứng về phía cô ấy được.

Oánh Oánh mờ mịt nhìn Thư Nhan rồi ôm cô gào khóc.

TBC

"Chị bảo em một lát nữa đến đồn công an rồi hẵng khóc chứ không phải hiện tại." Trong lòng Thư Nhan mềm nhũn, cô vỗ vai ôm cô ấy, có lẽ lời nói vừa rồi đã khiến cô ấy xúc động.

"Em... hiện tại em nhịn không được."

Công an đã biết đại khái tình hình, chờ tới khi bọn họ tới đồn công an thì đã thấy Oánh Oánh khóc lóc suốt cả đường đi. Tiếng khóc ấm ức này thật sự làm tất cả mọi người cảm thấy chua xót, đặc biệt là nhóm công an nữ, bọn họ đều hiểu biết một chút về những gia đình trọng nam khinh nữ nhưng mà tình hình cực đoan như thế này thì đúng là hiếm thấy.

"Hai người đều là công nhân đều thuộc giai cấp vô sản thế nhưng vẫn còn có loại tư tưởng cổ hủ như vậy sao. Nam nữ đều bình đẳng như nhau, sao hai người có thể bán con gái đi vì trai mình được, con gái không phải là do các người sinh ra sao. Đặc biệt là bà đấy, bà cũng chính là phụ nữ vậy bà hẳn nên đồng cảm giống như bản thân mình mới đúng chứ."

Sau khi tới cục cảnh sát, hai người vừa mạnh miệng khi nãy thì bây giờ cũng có chút hơi sợ hãi, thế nhưng Lý Vĩ Quốc vẫn còn cực kỳ kiêu ngạo.

"Tôi đã đưa tiền rồi, là số tiền năm mươi nghìn tệ đấy, đó là số tiền tôi đã tích góp hơn phân nửa đời người, tôi phạm tội gì chứ?"

"Tôi nói cho ông biết, quả thật ông đúng là tội phạm đấy. Ba mẹ cô ấy đồng ý thế nhưng cô gái này đã đồng ý chưa? Quốc gia đã nghiêm cấm hôn nhân sắp đặt, mua bán và các hành vi cản trở tự do hôn nhân. Ông với ba mẹ cô ấy đều đang phạm tội và phải ngồi tù đấy." Cảnh sát vừa nói vừa gõ lên bàn.

Có một cảnh sát nữ đổ chén nước cho Oánh Oánh uống, nhìn thấy mặt mày và khoé mắt của cô đều có vết ứ đen chưa tan đi nên hỏi: "Đây là ba mẹ cô đánh sao?"

"Tôi... Oánh Oánh bị đánh vì tôi không đồng ý với bọn họ nên ba tôi mới đánh tôi. Bọn họ còn nhốt tôi ở trong nhà, tôi phải cố ý lừa bọn họ thì bọn họ mới đồng ý cho tôi ra ngoài. Tôi không muốn gả cho người què kia, ông ta còn lớn hơn tôi hai mươi tuổi, tuổi già không khác gì ba tôi, tôi còn nghe nói ông ta đánh người nữa." Oánh Oánh càng nghĩ càng đau khổ, cô ấy vừa khóc vừa thở hổn hên.

"Yên tâm đi, chỉ cần cô không muốn thì không ai có thể buộc cô gả chồng được." Cảnh sát nữ thấy Oánh Oánh như vậy nên cực kỳ chua xót.

Ở phía bên kia, cả Lý Vĩ Quốc và ba mẹ Oánh Oánh rõ ràng đang rất luống cuống, ba Oánh Oánh bất chấp tất cả nói: "Là tôi sinh ra nó cũng là tôi nuôi nó lớn lên cho nên nó phải nghe lời tôi. Hơn nữa tôi cũng không bảo nó phải làm cái gì cả, tôi chỉ muốn gả chồng cho nó, như vậy thì làm sao chứ? Không phải mọi đứa con gái lớn đều phải gả chồng sao?"

Loading...