Trong nhà không có người lớn là đàn ông nên Thư Nhan cũng đã cố gắng hết sức để dạy dỗ bọn chúng rằng trai gái khác nhau, đặc biệt là với Thiên Bảo. Thư Nhan muốn ý thức để cho cậu bé càng thêm độc lập không để cho cậu bé quá ỷ lại vào mình rồi cuối cùng lại biến thành một mama boy, đây là thứ mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
"Cảm ơn bà chủ."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi." Thư Nhan nhẹ giọng nói.
Ngày hôm sau, lúc ba người bọn họ cùng nhau đi đến cửa hàng đi làm thì đã thấy xung quanh cửa hàng có mấy người vây quanh. Thư Nhan vừa định đi qua thì đã bị Oánh Oánh giữ c.h.ặ.t t.a.y lại nói nhỏ: "Đó là ba mẹ của em."
Thư Nhan vừa muốn nói gì đó thì đã thấy ba mẹ của Oánh Oánh chạy vọt lại đây.
Ba mẹ của Oánh Oánh nhào tới đây làm Thư Nhan suýt chút nữa đã bị khí thế của bọn họ làm sợ tới mức lui xuống một bước. Cô nghĩ tới khí thế của mình không thể yếu vậy được nên lập tức đứng thẳng người, trầm mặt xuống rồi lạnh giọng hỏi: "Các người là ai? Đứng ở trước cửa hàng của tôi làm gì?"
Ban đầu hai người này còn đang hùng hùng hổ hổ bây giờ lại bị Thư Nhan đè ép lại, khí thế yếu xuống, không còn bộ dạng hù người như vừa rồi nữa.
"Cô là bà chủ của con nhóc này sao? Mấy ngày nay đã để cô chăm sóc nhiều rồi thế nhưng hôm nay chúng tôi tới đây tìm nó là có chuyện riêng." Mẹ của Oánh Oánh mỉm cười nói với Thư Nhan.
Thư Nhan giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ nửa đùa nửa thật nói: "Chuẩn bị tới chín giờ rồi nên cô ấy còn phải đi làm, có chuyện gì không thể đợi tới khi tan làm rồi nói sau được sao? Các người tới đây ồn ào làm tôi còn tưởng rằng các người đang muốn đập phá cửa hàng của tôi, suýt chút nữa tôi đã báo công an rồi."
"Không thể nào, chúng tôi nào dám đập cửa hàng chứ, không phải ở đây một tháng được nghỉ phép hai ngày sao? Hôm nay tính xin nghỉ phép một ngày." Mẹ Oánh Oánh mỉm cười nói.
Thư Nhan nhíu mày: "Muốn xin nghỉ thì phải nói trước, hôm nay tôi có việc phải đi ra ngoài, trong tiệm chỉ có một nhân viên thì làm sao mà được. Có chuyện gì chờ sau khi tan làm không được sao?"
Hai người lại liếc nhau, bọn họ không tin là Thư Nhan không biết chuyện. Buổi tối hôm qua Oánh Oánh không trở về nhà, buổi sáng lại cùng cô đi tới đây nên bọn họ khẳng định là cô ấy đang ở nhà cô, chẳng lẽ cô lại không hỏi cái gì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-219.html.]
"Bà chủ, không đi làm không được sao? Vậy tiền lúc trước chúng tôi cũng không cần nữa, về sau cũng chẳng tới nữa." Lúc này, một người đàn ông chống gậy chậm rãi đi tới, giọng điệu còn rất kiêu ngạo.
Thư Nhan đánh giá ông ta, người đàn ông này khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, làn da ngăm đen, quan trọng nhất chính là tròng mắt lõm sâu trông đặc biệt đáng khinh. Ba mẹ Oánh Oánh thật sự vì tiền mà hoàn toàn không màng đến cuộc sống sau này của cô ấy.
"Ông là ai? Oánh Oánh là người trưởng thành rồi, lúc trước khi cô ấy tới đây đi làm có ký kết hợp đồng? Ông lấy tư cách gì để làm chủ?"
"Tôi tên là Lý Vĩ Quốc, là chồng chưa cưới của Oánh Oánh, tôi đã có đủ tư cách để làm chủ cho cô ấy chưa?" Lý Vĩ Quốc nghiễm nhiên tự cho mình cái thân phận ông xã của Oánh Oánh ra để nói.
"Có cái rắm, tôi căn bản chưa đồng ý muốn gả cho ông, từ khi nào mà ông trở thành chồng chưa cưới của tôi?" Oánh Oánh kích động không thôi.
TBC
Người đàn ông đó mỉm cười lộ ra hàm răng vàng khè: "Ba mẹ đã nhận tiền lễ của anh tức là đã nói đồng ý rồi. Bà xã, mau nhanh cùng anh về nhà, về sau em không cần phải đi làm nữa mà chỉ cần ở nhà làm việc nhà rồi chăm con cho anh là được."
"Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn phải nghe theo lời mai mối của ba mẹ sắp đặt chứ. Ba mẹ cô ấy nhận thì ông đi mà tìm ba mẹ của cô ấy, dù sao Oánh Oánh của chúng tôi cũng không gả cho ông." Trương Hoa Tú kéo Oánh Oánh sang một bên.
"Thời đại nào cũng đều do mẹ sinh ba dưỡng cả, con cái phải nghe theo lời của ba mẹ. Chúng tôi sinh nó ra nuôi nó lớn còn có thể hại nó được cái gì?" Mẹ của Oánh Oánh cũng tiến lên muốn kéo Oánh Oánh qua.
Thư Nhan lại lôi kéo Oánh Oánh lui về phía sau một bước: "Đừng có động tay động chân nếu không tôi sẽ báo công an đấy."
Mẹ Oánh Oánh dừng lại một chút nhưng Lý Vĩ Quốc lại không sợ: "Báo công an đi, báo đi, chúng tôi cũng chẳng làm gì cả. Công an còn có thể quản chuyện nhà của chúng tôi sao?"
Ba mẹ của Oánh Oánh cũng lập tức không còn sợ nữa.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không phạm tội gì thì công an có thể bắt chúng tôi được sao? Đây là chuyện của nhà chúng tôi, có phải cô quản rộng quá rồi không? Tiền lương chúng tôi cũng chẳng cần, Oánh Oánh cùng mẹ trở về nhà." Mẹ Oánh Oánh duỗi tay muốn kéo Oánh Oánh đi.