Cái này nói rất chuẩn, mấy năm tiếp theo tốc độ phát triển của quốc gia sẽ ngày càng nhanh chóng, tất nhiên bọn họ cũng đi theo tốc độ này nên chắc có lẽ sẽ không đủ?
Đương nhiên đây cũng là thứ tốt nhất rồi, nếu như thật sự nhà máy không đủ dùng thì chỉ có thể chứng minh rằng việc làm ăn của bọn họ đang cực kỳ phát triển.
Dù sao thì miếng đất kia cũng không có vấn đề gì, có thể bắt được miếng nào thì cứ bắt lấy miếng đấy.
"Tôi biết." Hồ Thuỵ Tuyết gật đầu.
TBC
Cuộc họp buổi sáng cũng không có vấn đề gì, Thư Nhan trở lại cửa hàng của mình.
Mới vừa bước vào cô đã phát hiện ra bộ dáng không mấy vui vẻ của Trương Hoa Tú và Oánh Oánh, đặc biệt là lúc Oánh Oánh nghiêng người với cô, tuy nhiên cô vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt đang sưng đỏ của cô ấy.
"Làm sao vậy?" Thư Nhan đi đến gần mới nhìn thấy trên mặt của Oánh Oánh có hơi sưng, khoé miệng và khoé miệng đều có vết ứ đen rõ ràng là bị người ta đánh.
"Sao lại thế này? Ai đánh em?" Thư Nhan kéo tay cô ấy qua nhìn kỹ mặt cô ấy, tròng mắt đều có tơ m.á.u đỏ, cũng không biết cô ấy bị đánh nặng tới cỡ nào?
"Bà chủ, ba em... muốn gả em cho một người què chỉ bởi vì người kia đưa cho ông ấy năm mươi nghìn tệ tiền lễ hỏi, ông ấy muốn bán em đi. Em không đồng ý nên ông ấy đánh em, ông ấy còn muốn giam em không cho em đi làm. Em phải cố ý gạt mẹ em nói là em sẽ đồng ý nên mẹ em mới cho em đi ra ngoài ăn sáng, thừa dịp lúc đó em chạy tới đi làm. Sao ông ấy có thể như vậy được chứ? Sao ông ấy có thể bán em đi chỉ bởi vì em trai em được chứ, rốt cuộc em có phải là con gái mà ông ấy sinh ra không?" Oánh Oánh nhìn thấy Thư Nhan là lại không nhịn được khóc ròng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-218.html.]
"Trước hết em đừng khóc, cứ từ từ nói lại cho chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Thư Nhan kéo cô ấy ngồi xuống rồi bảo Trương Hoa Tú đi lấy cho cô một cốc nước.
"Em trai em kết hôn, bên đằng nhà gái nhất định đòi phải có phòng ở. Lúc trước không phải bọn họ nói muốn bảo em lấy ra mười nghìn tệ sao nhưng mà em nói với bọn họ là em không có, mỗi tháng em chỉ giao cho bọn họ một trăm năm mươi tệ thôi. Hai tháng nay ba mẹ em cũng không nói gì em cả làm em cảm thấy hơn kỳ quái. Không ngờ bọn họ lại nói bóng gió ra ngoài bảo chỉ cần có ai có thể mang được lễ hỏi tới thì dù cho cao thấp béo gầy, già trẻ gì đó cũng sẽ gả em cho người ta." Oánh Oánh nức nở nói.
"Bọn họ cũng quá bất công rồi." Trương Hoa Tú đổ cho cô ấy một cốc nước lại không nhịn được tức giận: "Dù sao cậu tuyệt đối không thể đồng ý được, hiện tại đã xã hội mới được quyền tự do yêu đương, làm gì có ba mẹ nào lại nói chuyện mai mối như vậy chứ."
"Bọn họ sẽ không để ý những thứ ấy đâu, bọn họ chỉ cảm thấy nuôi tôi lớn như vậy rồi sau đó muốn bán tôi đi để cho em trai tôi kết hôn ổn định thôi." Oánh Oánh nức nở mấy tiếng, cô ấy lại nói với Thư Nhan: "Bà chủ, mấy ngày nay em có thể ngủ tạm dưới đất trong cửa hàng được không? Cái nhà đó em không dám trở về cũng trở về không được."
"Vậy cũng không thành vấn đế nhưng một cô gái như em ở chỗ này cũng không an toàn. Nếu không em cứ ở nhà chị trước đi? Em với Tú Tú cùng nhau đi làm tan tầm thì phía ba mẹ em làm sao đây? Oánh Oánh, là một người từng trải chị muốn nói với em chính là em không thể tùy tiện để ba mẹ em làm những gì mà họ muốn được, nếu em không đứng lên thì bọn họ sẽ luôn bức em thôi. Hiếu kính ba mẹ nhưng không phải là hy sinh chính mình, hiện tại ba mẹ em vẫn còn trẻ, em cũng phải có một cuộc sống tốt để chờ đến khi em có tiền, có khả năng rồi, đợi đến lúc bọn họ già đi em muốn hiếu kính bọn họ vẫn còn kịp." Thư Nhan cũng thật lòng hy vọng rằng những cô gái từng có trải nghiệm giống như nguyên chủ có thể được sống tốt đẹp.
"Em... em sẽ không gả cho người què kia đâu, có c.h.ế.t cũng không gả."
Nhà cô có tổng cộng ba phòng, nếu tính cả phòng cho cô cả ở nữa thì cũng miễn cưỡng có thể coi là bốn phòng, để Oánh Oánh lại đây sống chắc chắn không được. Thư Nhan để cho cô ấy ngủ ở phòng của Thanh Thanh còn Thanh Thanh sẽ tới phòng của cô ngủ.
"Mấy ngày nay dì Oánh Oánh sẽ ở lại nhà của chúng ta, phòng của con cứ để tạm cho dì dùng trước, còn với mẹ ngủ cùng một phòng có được không?"
Thanh Thanh còn chưa cả gật đầu thì Thiên Bảo đang ở bên cạnh đã hô: "Mẹ ơi, mẹ để phòng của con cho dì Oánh Oánh ở đi, con muốn ngủ cùng với mẹ."
"Không thể, Thiên Bảo là con trai phải tự mình đi ngủ, hơn nữa phòng của con trai với con gái không giống nhau có biết không hả?"