Trước tiên, nói với cô cả là cô có thể sẽ về quê, ít nhất là một tuần, nếu cô về thì chắc phải đưa chi tiêu trong nhà cho bà ấy trước, Lâm Tuệ đã đi làm rồi đợi khi cô ấy quay về, Thư Nhan sẽ nhờ cô ấy giúp trông coi cửa hàng.
Lúc cô đang xếp quần áo, chuông điện thoại lại vang lên, Thư Nhan chạy đến nhận cuộc gọi, hiển nhiên là Thư Kiến Dương gọi đến.
"Anh Ba, tình hình bây giờ sao rồi?"
"Hữu kinh vô hiểm*, số mạng của ba em còn tốt lắm, không có bị va vào trúng chỗ thần kinh quan trọng nào hết? Bác sĩ kia nói, có một ít người sau khi té gã sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ, hoặc là biến thành người sống đời thực vật. Bây giờ ông ta vỡ đầu, m.á.u đổ nhiều một chút, nhưng không có chuyện nghiêm trọng gì, em yên tâm đi, có anh ở đây chăm sóc nên em không cần về."
Thư Nhan thở dài nhẹ nhõm: "Em biết rồi." Cô do dự một chút, nói: "Anh Ba, chuyện... Có chuyện phiền anh, em gửi 1000 đồng vào số tiết kiệm của anh, anh gửi cho mẹ em giúp em với, chỉ là có lẽ sau này họ sẽ thường xuyên đến tìm anh hỏi thăm em đang ở đâu."
"Anh là ai chứ? Em yên tâm đi, bọn họ không dám đến làm phiền em đâu." Khóe miệng của Thư Kiến Dương hơi hơi cong lên: "Anh là người như thế nào thì chú Hai với thím Hai biết rõ, em đừng quan tâm anh, em cũng không cần gửi tiền, anh sẽ đưa cho thím Hai thay em là được."
"Thế thì đâu có được, anh nhanh nói tài khoản cho em biết đi, nếu không nói tài khoản ngân hàng."
Thư Kiến Dương biết tính cách của Thư Nhan, nên đành phải nói tài khoản ngân hàng cho cô biết.
Cúp điện thoại, Thư Kiến Dương cầm điện thoại di động đi về phòng bệnh, Thư Hữu Phúc đang ụp ống oxi thở nằm nơi đó, Lâm Tử Hương đang lau nước mắt ở một bên.
"Thím Hai đừng khóc nữa, không phải bác sĩ đã nói không có chuyện gì rồi sao?" Thư Kiến Dương nhướng mày, anh ấy hiểu thím Hai này nhất, ban đầu thật sự khóc cho chú Hai, nhưng hiện tại sợ là đang sót tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-215.html.]
"Đổ nhiều m.á.u như thế sao không có chuyện gì được chứ? Thím đã bảo ông ta không cần đi, nói thằng Cả với thằng Hai đi được rồi, không nên tự mình đi làm, cũng không xem tuổi mình bao nhiêu rồi, còn so được với người tuổi trẻ hay sao? Nhìn bây giờ xem, người đau, tiền cũng mất." Lâm Tử Hương nói xong lại kiềm không được mà khóc.
Thư Kiến Dương thiếu chút nữa trợn trắng mắt rồi, nói cái gì mà bảo thằng Cả thằng Hai chứ, anh ấy dám cam đoan dù chú Hai có bảo thì thím Hai cũng tiếc mấy đứa con mình lên đó, nói không chừng chính bà ta đã bảo chú Hai leo lên thì có.
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi đừng nói nữa, người không có chuyện gì là tốt rồi." Vợ chồng anh Hai cầm quần áo đi tới, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tiền thuốc men bao nhiêu vậy? Sau này còn cần bao nhiêu tiền? Nhà chúng ta có đủ tiền hay không?"
"Vừa mới vào bệnh viện đã nộp 2000. Nói là sau này đợi thông báo lại, chắc còn cần rất nhiều tiền. Nhà chúng ta có tiền hay không mày không biết à? Toàn bộ đều xây phòng ở cho ba anh em chúng mày rồi, hai vợ chồng tao làm gì còn tiền nữa? Hai ngàn này vẫn mượn của Kiến Dương đấy." Nói xong, Lâm Tử Hương lại nhìn Thư Kiến Dương.
Ai cũng biết bây giờ Thư Kiến Dương đã phát tài, làm một công trình có thế kiếm mấy trăm ngàn, hơn nữa trong nhà họ mọi người đều cảm thấy tài chính của anh ấy phát triển là nhờ Thư Nhan giúp đỡ. Bà ta nghĩ chỉ 2000 đồng mà Thư Kiến Dương nói không cần, họ lại có thể mượn tiếp. Đợi nửa ngày mà Thư Kiến Dương vẫn không hé răng lấy một chữ, Lâm Tử Hương hơi tức giận nói: "Một lát nữa, ba anh em chúng mày gom tiền trả cho Kiến Dương."
"Chuyện tiền nong không cần sốt ruột." Không đợi bọn người Lâm Tử Hương vui mừng, Thư Kiến Dương còn nói thêm: "Ngày mai trả cũng được, con người của cháu rất dễ nói chuyện với người một nhà, người khác nợ tiền của cháu, lúc ấy cháu sẽ để cho họ trả, còn bà con xa nợ cháu ấy hả? Chắc cháu sẽ thư thả cho mọi người vài ngày, dù sao cháu không lo lắng."
Lâm Tử Hương với mấy anh em nhớ đến dáng vẻ Thư Kiến Dương đi đòi tiền, cả người run rẩy, anh ấy không lo lắng nhưng bọn tôi thì lo lắng đấy! Bởi vì nếu như Thư Kiến Dương một khi đã tức giận quậy lên rồi thì thân thích cũng không nhận.
"Anh yên tâm đi, ngày mai mấy anh em bọn em sẽ gom tiền trả lại cho anh." Anh Cả - Thư Kiến Phi nhanh chóng nói.
TBC
"Vậy thì được rồi, bên kia cháu còn nhiều chuyện chưa làm, nhà thím cũng đã đến đây hết rồi, cháu đi trước một bước."
Thư Kiến Dương nghênh ngang rời đi, một câu cũng chưa nhắc đến chuyện Thư Nhan gửi cho họ 1000 đồng, trước tiên để bọn họ bỏ tiền ra đã, đợi bọn họ đau lòng vài ngày đến lúc đó anh ấy sẽ đưa tiền cho bọn họ khiến họ vui mừng một chút.
Xí! Anh ấy thật sự rất lương thiện mà.