"Em nghĩ cái gì? Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì cần nói cái gì nữa, con cũng đừng khóc nữa, hôm nay là ngày vui ngẫm lại lợi ích thì phải cảm ơn ngày hôm nay có Thư Nhan, nếu không việc này cũng thật ồn ào." Ba Trương ra mặt nói.
"Không cần đâu, thời gian không còn sớm nữa, tôi mang đứa nhỏ về trước." Chuyện này là chuyện nhà của người ta, cô đứng ở đây có chút xấu hổ.
"Từ từ đã." Ngô Tú Nguyệt cầm túi đồ linh tinh đuổi theo, nói: "Mấy đồ này không lấy sao."
"Bánh kẹo cưới tôi lấy rồi mà." Hơn nữa, Trương Hoa Tú còn đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa ba hộp bánh kẹo cưới.
"Không phải, cái này là cho bà mối đó." Ngô Tú Nguyệt cầm đồ vật này nọ nhét vào trong tay của cô.
"Nói là bà mối, chứ thật ra tôi cũng không giúp đỡ gì nhiều, mấy thứ này tôi không lấy đâu." Thư Nhan lắc đầu, thật là nhờ đôi mắt của họ tự nhìn, chứ không có liên quan nhiều gì đến cô.
"Thế thì không được, đây là quà cảm ơn cho chị, chị phải nhận, nếu không đó là xui xẻo đấy."
Họ đã nói như vậy, Thư Nhan chỉ có thể nhận lấy.
Về nhà cô đã thấy hai cây thuốc lá, hai hộp bánh kẹo cưới, còn có hai bao tiền lì xì, một cái do Trương Hoa Tú gửi cho cô, lúc về đưa trực tiếp cho cô, còn một cái là họ dùng làm quà cảm ơn mai mối của cô, bên trong có 200 đồng.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-213.html.]
Được rồi, đi ra ngoài ăn đám cưới, vừa ăn chút cơm không phải trả tiền, còn nhận được tiền lì xì 200 đồng với một đống đồ này nọ.
Qua hết tết Nguyên Tiêu, năm này xem như chính thức trở thành quá khứ.
Một năm mới, Thư Nhan đã sáng lập kế hoạch mới cho mình, kế hoạch năm ngoái là giám béo ít nhất là 30 cân, loại bỏ tàn nhang, trắng đẹp để cho mình nhìn giống như ba mươi tuổi, tiết kiệm tiền 2 triệu.
Mục đích giảm béo 30 cân đã đạt được, còn vượt qua mức hoàn thành. Đầu tiên hơn 150 cân đến bây giờ chỉ còn 107 cân, tính ra đã gầy hơn 40 cân rồi, tàn nhan cũng loại bỏ, làn da cũng trắng lên mấy độ, hiện tại đi ra ngoài không có mấy người ba mươi tuổi gọi cô là chị lớn nữa, nhưng muốn bảo dưỡng làn da được y nguyên thì không thể thư giãn được.
Lúc trước, cô cầm hai triệu bốn trăm hai mươi ngàn đến Nam Thành, mua phòng, mở cửa hàng, một số thứ linh tinh khác tổng cộng còn lại một triệu chín trăm hai mươi ngàn, lúc ấy việc làm ăn trong cửa hàng cũng không tệ, cho nên kế hoạch đến cuối năm tiết kiệm đến 2 triệu, không ngờ cuối cùng lại mua một mặt tiền cửa hàng nữa, còn hợp tác với ông Trương, kết quả còn hợp tác với cả Hồ Thụy Tuyết, một triệu mấy trăm này đều đã tiêu hết, cho đến cuối cùng trong tay ngay cả 1 triệu cũng không tới, chỉ còn lại có hơn sáu trăm ngàn, nhưng số tiền này đều thuộc loại đầu tư, lúc cuối năm, chỗ ông Trương chia đến một triệu, bên kia của Hồ Thụy Tuyết càng không cần nói, tại đã bàn trước rằng trước ba năm sẽ không chia hoa hồng, nhưng tài sản đều ở nơi đó hết, nên nếu tính gốc ngọn thì bây giờ dù sao Thư Nhan cũng là một phú bà rồi.
Năm 93 trở thành một phú bà, chỉ cần cô không đi tìm đường chết, thì ba năm nữa cô sẽ trở thành tỷ phú, sau 13 năm nữa hoàn toàn không có vấn đề gì về việc dưỡng lão.
Mục tiêu năm này là gầy 10 cân, chăm sóc tốt cho làn da để vẻ ngoài của cô nhìn giống như phụ nữ hai mươi sáu tuổi.
Thư Nhan viết kế hoạch này xong, nghĩ nghĩ lại viết thêm kế hoạch mua một mặt tiền cửa hàng nữa, tuy khi còn bé quan hệ của anh em chị em có tốt đi chăng nữa thì lúc trưởng thành đều sẽ có gia đình của mình, rồi sẽ từ từ xa nhau, Thư Nhan không hi vọng hai đứa bé của mình vì mặt tiền cửa hàng mà làm loạn đến không nhìn mặt nhau, cho nên nhất định thứ này phải có hai phần.
Có thể, có người nói sau này Thanh Thanh sẽ gả đi, cho nên cũng cần một phần đồ cưới, Thư Nhan vẫn hi vọng mình cố gắng làm sao thật công bằng, nếu bọn nhỏ có tài năng cực giỏi, thì cô sẽ cho bọn nhỏ một ít tài chính để khởi động tự đi xông pha, còn nếu không tài thì cần trông cậy vào ít đồ vật này nọ của cô, thế thì đều do cô chia ra, đến lúc đó cũng không có chỗ để cho bọn nhỏ trách cứ nữa.
Nghĩ đến ngày đó còn hơi xa, nhưng cũng nên lo lắng trước, mặt khác vấn đề là hai đứa nhỏ hứng thú với lớp nào, đầu năm học Đồng Đồng đã đăng ký một lớp ca hát mà cô bé thích, Thanh Thanh cũng muốn học một môn mình thích, Thư Nhan đã hỏi cô bé, cô bé nói muốn học đàn dương cầm, Thư Nhan cũng thích đàn dương cầm, do trước đây điều kiện trong nhà của cô bình thường nên không thể học hết được, hiện tại với điều kiện này của cô, Thanh Thanh lại còn muốn học, đương nhiên cô không có gì phải ngăn lại.