Cô dẫn hai đứa nhỏ đến khách sạn, tổng cộng có mười bàn, 90% là bà con xa ở bên Trương Hoa Tú, còn bên Trần Phi trừ nhà cậu của anh ấy ra, trông chỉ có một mình ba của anh ấy đến.
Trần Phi với ba của anh ấy không giống nhau một chút nào, có lẽ anh ấy lớn lên giống mẹ mình, mặt của ba Trần Phi mang theo dáng vẻ vui mừng ngồi ở đó, trông còn rất hòa thuận.
TBC
"Thư Nhan, chị ngồi ở đây này." Ngô Tú Nguyệt dẫn Thư Nhan đến vị trí của mình.
"Tôi sẽ không ngồi đây, tìm đại một vị trí hàng đơn cho tôi là được." Thư Nhan vừa thấy bàn đầu tiên, vội vàng từ chối.
Bàn đầu chỉ có mấy vị trí, đương nhiên không để hai đứa nhỏ chiếm vị trí này được, Thư Nhan nói bọn nhỏ tìm Trương Thành Hàm chơi, quay lại bưng thức ăn cho bọn chúng với Trương Thành Hàm ăn ở bên trong là được.
Khách mời lục tục xuất hiện, Thư Nhan ngồi cùng bàn với Trương Hoa Tú, bà ngoại ông ngoại, cậu và dì của họ, họ nhìn thấy Thư Nhan đều nhỏ giọng hỏi mẹ Trương đây là ai, vừa nghe Trương Hoa Tú nói đây là bà chủ, cả nhóm lập tức chào hỏi Thư Nhan.
"Tú Tú nhà của tôi bình thường rất ít người giúp đỡ." Năm nay, bà ngoại cũng đã bảy mươi tuổi, nhìn vẫn còn rất trẻ.
"Cháu cũng nhờ Tú Tú giúp đỡ ít nhiều đó ạ, không có cô ấy giúp cháu quản lý cửa hàng, cháu thật sự không thoải mái như giờ đó." Thư Nhan còn khen ngợi Hoa Tú.
"Cũng nhờ cháu đồng ý bồi dưỡng Tú Tú thành tài, nếu không con bé cũng không có cơ hội này." Bà ngoại cười ha hả, nói: "Cũng cảm ơn cháu đã giúp giới thiệu tên nhóc tốt như Trần Phi, Tú Tú vẫn chưa kết hôn làm bà rất buồn lòng, cũng không thể yên lòng được."
"Ngày vui sao bà lại nói mấy lời này." Ông ngoại trừng mắt bà ngoại.
Thư Nhan cười cười, cũng nói chuyện với dì nhỏ ở một bên về một ít phong tục kết hôn của địa phương nơi này, đến gờ ăn cơm, bà ngoại vô cùng nhiệt tình dặn dò Thư Nhan ăn nhiều một chút.
"Bà ngoại, con người của cháu không khách sáo đâu, bà ăn đi ạ." Thật sự quá nhiệt tình, Thư Nhan có chút chịu không được.
"Thế cháu ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút nhé." Bà ngoại không khuyên nữa.
Không bao lâu sau, Trần Phi với Trương Hoa Tú đến mời rượu, mừng ngày của họ, mỗi người đều nói một ít câu chúc phúc, để cho vợ chồng son thoải mái vượt qua cửa ải này.
Ăn đến một nửa, hai người bàn bên cạnh đột nhiên nói gì đó lớn tiếng, Thư Nhan quay đầu lại nhìn, hai người đều đã đỏ mặt, rõ ràng là đã uống rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-212.html.]
Sắc mặt của Trương Hoa Tú với bà ngoại có chút khó coi: "Ai chia hai người họ đến một chỗ thế?"
"Không biết." Dì nhỏ của Trương Hoa Tú cũng mang sắc mặt nhục nhã: "Con đi gọi chị dâu Hai, nói họ nhanh chóng chạy đến đây một xíu."
Không đợi cho ba Trương Hoa Tú chạy đến, một người trong đó đã cầm lấy bát ném trên mặt đất, hôm nay cũng là ngày tốt để kết hôn, cầm chén ném trên mặt đất không khác gì ném lên mặt cô dâu và chú rể.
Choảng một tiếng, cả tiệc cưới đều im lặng như tờ, dường như bị bấm tạm dừng. Hai người đang khắc khẩu kia lập tức cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy ba Trương chạy đến rồi lại nhìn nhau, sau đó hừ nhẹ một tiếng tách ra...
"Cả năm yên bình, tương lai chúc vợ chồng các em mỗi năm đều bình yên, trăm sự đều thuận lợi." Thư Nhan đứng dậy cười nói.
Mọi người cũng phản ứng lại, mỗi người đều chúc mừng với Trương Hoa Tú và Trần Phi.
Hai người tươi cười có chút cứng ngắc, gật đầu nói cảm ơn.
Bên này, chuyện vừa mới ổn định, bên kia ba của Trần Phi không biết khi nào đã cầm đồ đạc ồn ào muốn đi về.
"Anh làm cái gì đấy?" Cậu Trần giữ c.h.ặ.t t.a.y ba Trần.
"Cái gì mà cả năm bình yên, tôi thấy là đang xem thường tôi với con của tôi. Người Nam Thành không biết lễ phép sao? Hôm nay đám cưới này không thể tiếp tục nữa, tôi muốn dẫn con tôi rời đi, nó không đi thì không phải con của tôi."
"Nói xong chưa? Nói xong thì bỏ hết mấy đồ này nọ xuống, ngồi lại cho tôi." Cậu Trần cảnh cáo nhìn ba Trần.
Ban đầu ba Trần đang hùng hổ đột nhiên rụt lại, bỏ đồ vật này nọ xuống ngồi lại.
Một màn này thật sự cũng rất nhiều người thấy, nhưng tất cả mọi người đều xem như không nhìn thấy gì.
Vốn dĩ, bà con xa của Trương Hoa Tú bên này làm ồn ào một loạn một đoàn như thế, ba của người ta tức giận cũng được thôi, cậu người ta ra mặt bình định rồi, chứng minh thân thế của người ta rất lớn.
Đợi tất cả khách khứa rời đi hết, nước mắt của Trương Hoa Tú tí tách rơi xuống: "Con đã nói không cần mời ông ta, nhưng mẹ không nghe cứ mời, nhìn xem bây giờ đã loạn thành cái dạng gì rồi?"
Mẹ Trương cẩn thận nhìn mắt con gái mình, nói: "Đó là cậu ruột của con, sao đám cưới của con không mời nó được chứ? Còn người kia là chú út ruột của con, sao không mời nó được? Mẹ biết ban đầu họ sẽ không hợp nhau, đã mười mấy năm qua rồi, mẹ nghĩ..."