"Tôi ngủ có chút say, cảm ơn anh, nếu không anh xuống ngồi chơi một lát đi?" Thư Nhan vừa chuyển hàng hóa của Trương Hoa Tú với Oánh Oánh, vừa mời anh.
"Không cần đâu, công ty của tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Phương Trạch Vũ khẽ gật đầu, đợi Thư Nhan chuyển hàng hóa ra xong cũng nói tài xế lái chở anh rời đi.
Thư Nhan hơi sửng sốt, vừa rồi Phương Trạch Vũ vô cùng xa cách, dáng vẻ giống như họ không phải người quen của nhau, nhưng lúc ở Hàng Thành, Phương Trạch Vũ lại rất chủ động, chuyện gì cũng cướp làm trước hơn nữa thái độ với giọng điệu cũng hoàn toàn khác, đương nhiên Thư Nhan sẽ không nghĩ anh bị bệnh tâm thần phân liệt, có lẽ anh sợ danh tiếng của mình liên lụy đến cô, cho nên khi về lại Nam Thành đã giả vờ một dáng vẻ không biết cô như vậy.
Thật sự, cô thích một người luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và suy nghĩ cho đối phương, chỉ tiêu này Phương Trạch Vũ đã đầy đủ, cũng chứng minh được anh không phải đang lay động nhất thời.
Thư Nhan cắn môi dưới, trong lòng cũng hơi hơi nhói lên.
"Bà chủ, người vừa rồi có phải là..." Trương Hoa Tú nhìn Oánh Oánh đi ra, lập tức im lặng.
"Anh ấy có việc đến Hàng Thành, bọn chị ghép xe chung thôi. Nhanh lấy hàng hóa ra, chú ý cẩn thận một chút, phối hợp với nhau rồi treo ra ngoài."
Thật ra tiếng tăm của Phương Trạch Vũ khá vang dội gần đại học Nam Thành thôi, lúc đó rõ ràng Phương Trạch Vũ bị oan, những người đó chỉ biết nghĩ dùng chuyện này đè xuống, còn làm sao chuyện này có thể ồn ào đến cả thành phố, sự nổi tiếng này cũng nhờ công lao mẹ kế của anh, ba người thành con hổ, ban đầu người nghi ngờ lại trở thành bán tín bán nghi, nhưng tin đồn này truyền ra, người nơi khác cũng không biết người này là anh, Trương Hoa Tú như vậy càng khiến người ta nghi ngờ.
Lúc trước, giữa trưa còn phải chạy về nhà nấu cơm cho bọn nhỏ, nhưng bây giờ Thư Nhan hoàn toàn có thể chậm rãi về nhà, cũng không tự nấu cơm nữa, do có cô cả ở lại nấu cơm cho cô, hoặc nấu lại một bát mì cho cô, tay nghề của bà ấy còn chuyên hơn cô nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-211.html.]
Vài ngày kế tiếp, vào buổi tối Thư Nhan đều có thể nhận được điện thoại của Phương Trạch Vũ, cũng không nói cái gì mà chỉ ân cần thăm hỏi một câu, sau đó chúc cô ngủ ngon với cô, nhưng vẫn không thấy người, nếu không phải mỗi đêm đề có điện thoại như vậy, Thư Nhan còn nghĩ mình đã đoán sai.
"Mẹ." Thư Nhan bị Thanh Thanh gọi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thanh Thanh, trong lúc này con bé đang mặc một chiếc váy ba mảnh hồng nhạt, xoay qua một vòng trước mặt cô: "Ngày mai đến đám cưới của dì Tú Tú, con mặc như thế này đi được không?"
"Được chứ, Thanh Thanh nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp." Thư Nhan nhéo mặt của cô bé, trẻ con còn khôi phục nhanh hơn cả người lớn, Thư Nhan chỉ phai tàn nhan trắng lên một chút, còn Thanh Thanh lại càng không cần nói, bây giờ người béo lên một chút cũng trắng lên rất nhiều, không giống như dáng vẻ xấu xí nhỏ con mới đầu Thư Nhan thấy, đợi tóc dài thêm nữa có thể thắt hai b.í.m tóc như Đồng Đồng, thì cô bé sẽ xinh đẹp chẳng khác gì một công chúa nhỏ cả.
Thanh Thanh ngại ngùng cười cười, chạy về phòng thay áo ngủ.
TBC
Người ta qua một năm béo thêm vài cân, Thư Nhan qua một năm lại ngược lại gầy đi vài cân, hiện tại là 107 cân, bụng còn có khá nhiều thịt, nhưng mặc quần áo sau màu đông cũng không nhìn thấy quá rõ ràng, ít nhất bây giờ đi ra ngoài chắc chắn sẽ không có người nào nói cô béo cả.
Có thể người ở thời đại này còn thích dáng người của cô như thế, nhưng Thư Nhan vẫn chưa vừa lòng với cân nặng này, làm sao cũng phải gầy thêm tiếp mười cân nữa, nhưng bây giờ rõ ràng đến gia đoạn cổ chai, một hai ngày gần đây vẫn chưa giảm xuống còn có chút cảm giác mờ mịt đang tăng lên.
Người gầy, mặc quần áo đương nhiên nhìn đẹp hơn, tìm lại mấy quần áo trước kia bị Thư Nhan ném đi, bây giờ đều toàn là quần áo trong cửa hàng của cô, Tú Tú kết hôn, cô cố ý chọn mặc một bộ mẫu màu đông mới, trên gương mặt còn trang điểm một nét tự nhiên, cả nét mặt đều tỏa sáng, không thể nói tươi đẹp b.ắ.n ra bốn phía nhưng ít nhất vẫn thuộc một người đẹp thanh tú.
"Mẹ thật xinh." Thanh Thanh với Thiên Báo thấy Thư Nhan trang điểm xong đi ra, nhìn đến ngây ngẩn, tự lục lại trong trí nhớ của bọn chúng, Thư Nhan vẫn đầu bù tóc rối, sau khi đến Nam Thành đã sạch sẽ, cơ thể cao và cân nặng cũng giảm đi, làm sao mà không đẹp được.
"Cảm ơn hai đứa, chúng ta đi thôi." Thư Nhan cười nhận lời khen của hai đứa nhỏ.
Tú Tú là quản lý trưởng của cô, nhưng với Ngô Tú Nguyệt là em gái của chồng, cho nên tiền lì xì cũng có bao lớn một chút, Thư Nhan bỏ vào bao 600 tệ, hiện tại số tiền lì xì này đã là số tiền lớn siêu cấp rồi.