"Ai nói Tiêm Tuyết chỉ có quần áo mùa thu chứ, trong đó còn có quần áo ở nhà, quần áo này một năm bốn mùa đều dùng được, nếu bên này chị không có chuyện gì thì có thể theo đi thẳng đến cửa hàng quản lý ở Nam Thành nhìn xem thử."
Có lẽ vì còn nhiều chuyện bận lòng nên chị cả cũng không đi với Thư Nhan đến Nam Thành, chỉ nói lần sau có rảnh thì đến xem, người ta đã không muốn đi nên Thư Nhan cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng đưa số điện thoại của mình cho cô ấy.
Mọi người có thể bắt đầu liên lạc với nhau, nếu lúc trước không có chị cả truyền thụ cho cô nhiều kinh nghiệm, còn giới thiệu mấy cửa hàng có giá cả cao hơn các cửa hàng trước cho cô, Thư Nhan cũng không thể thuận lợi như vậy, dù sao chỉ cần chị cả đến Nam Thành rồi gọi điện cho cô một cuộc, Thư Nhan sẽ lập tức đến tiếp đón cô ấy.
Thư Nhan với mấy chủ cửa hàng khác cũng đang dọn kho của mình, ở thị trường bên này cũng như thế, rất nhiều quần áo mùa đông đều đã xử lý, Thư Nhan chọn một ít mẫu mã kinh điển và lấy rất nhiều các kiểu dáng dễ phối đồ để đặt cơ sở, những thứ này bán không hết thì bỏ vào kho đợi đến thu đông cũng có thể bán đi, trừ ngần đó ra, Thư Nhan còn lấy rất nhiều mẫu mùa xuân, muốn phủ kín cửa hàng thật sự cần rất nhiều quần áo.
Cô đang định kêu xe ba bánh, chỉ thấy ở cửa chợ tại cột điện cách đó không xa có một người đàn ông mặc một áo khoác ngoài vải nỉ, mạnh mẽ kiên cường cao to.
TBC
Thấy Thư Nhan đi ra, anh bước nhanh đến: "Xe đang ở phía trước, tôi gọi đến giúp cô rồi."
Hôm nay, hàng hóa thật sự nhiều, Thư Nhan lấy ra một ít kiểu dáng bỏ lên xe mang về, toàn những thứ vụn vặt nhưng nhóm lại cả một nhà cũng thật sự rất nhiều, Phương Trạch Vũ qua lại ba vòng mới lấy đi hết, Thư Nhan cũng tự chạy theo ba vòng với anh, nhưng tất cả những thứ nặng đều để Phương Trạch Vũ cầm, cô chỉ cầm mấy thứ nhỏ nhẹ linh tinh.
Sau khi nhét hết vào ghế dự bị phía sau, vị trí của người lái phụ cũng bị bỏ đầy đồ, sau khi Thư Nhan cầm mấy đồ lặt vặt quay lại ra sau không khỏi hơi nhướng mày, lúc về, anh vẫn cố ý không ngồi ở ghế lái phụ.
Bây giờ, vẫn chưa xác định Phương Trạch Vũ có ý với mình hay không thì cô đúng là sống quá uổng phí nhiều năm như vậy rồi, còn công cốc cho việc xem nhiều phim thần tượng với tiểu thuyết cũng.
"Thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn sáng trước đi?" Phương Trạch Vũ cầm đồ vật này nọ chỉnh sửa lại cho tốt, rồi quay đầu hỏi cô.
"Được, tôi mời anh ăn sáng." Lúc Thư Nhan để bụng rỗng ngồi trên xe có chút khó chịu: "Tài xế, anh cùng với bọn tôi đi ăn chút không?"
"Tôi không cần, tôi đã ăn rồi." Tài xế vội vàng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-210.html.]
Hai người mua đại hai cái bánh bao hấp, hai ly sữa đậu nành, ăn sáng qua loa, trong lúc đó cũng không có nói cái gì, nhưng lại không có cảm thấy xấu hổ.
"Anh không đi thăm Đậu Đậu sao?" Trên đường trở về, Thư Nhan không biết nói gì đành tìm chủ đề.
"Đậu Đậu với mẹ của thằng bé đã đến nhà bà ngoại rồi, dù sao tôi cũng thường xuyên đến Hàng Thành, nên lần sau thăm thằng bé cũng được." Phương Trạch Vũ nhìn thoáng qua Thư Nhan.
Thư Nhan gật đầu, mở cửa xe ra vừa định ngồi vào, lại bị Phương Trạch Vũ giành trước một bước: "Cô không quen ngồi xe, tôi nhường cho cô vị trí dựa gần cửa sổ." Mặt bên vị trí bên cửa sổ là một nơi chất đầy hàng hóa.
"Cảm ơn!"
Có lẽ phản ứng hơi say xe lúc trước đã bị anh nhìn thấy, anh đúng là một người rất cẩn thận và săn sóc.
"Cô ngủ đi, đến nơi rồi tôi sẽ kêu cô dậy." Phương Trạch Vũ lấy ra một cái gối đầu nhỏ, đặt ở bên cạnh cửa sổ, để cô tựa vào nơi đó ngủ: "Như thế dựa vào, cổ không thấy mỏi, đầu cũng sẽ không bị đụng đau."
Thư Nhan cũng không biết anh còn chuẩn bị cái này, trong lòng có chút lay động nho nhỏ.
Sau khi cô vào thế giới này, đột nhiên nhiều ra hai đứa nhỏ, có được trí nhớ của nguyên chủ, tự nhiên cô có tình cảm với hai đứa nhỏ này, dù như thế nào cũng không cho phép cô bỏ hai đứa nhỏ này đi được, trước mặt hai đứa nhỏ cô phải kiên cường, che ở trước mặt bọn chúng chắn gió che mưa, có đôi khi ngay cả bản thân cô cũng quên mất, ban đầu cô vốn là người độc thân, không có kết hôn cũng không có con, tuổi ba mươi nhưng tâm hồn vẫn hai mươi, khát khao có thể tìm được ông chồng của mình có thể yêu chiều phụ nữ.
Thư Nhan nhìn anh nở nụ cười nhẹ, dựa vào gối đầu nhỏ chậm rãi thiếp đi.
Hôm nay, Thư Nhan ngủ lại vô cùng yên ổn, vừa đi vào giấc ngủ đã đến thẳng cửa của cửa hàng, lúc được Phương Trạch Vũ đánh thức cô còn có chút mơ mang.
"Cô đến nơi rồi." Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng huých vào cánh tay của cô.