Lúc trước, vừa dính gối đầu đã ngủ, nhưng hôm nay cô lại không thể nào ngủ được, trong đầu Thư Nhan không ngừng nhớ đến lời của bà chủ nói.
Rất nhiều người nói tình cảm của mình không nhạy bén, lúc đối phương không tỏ tình cũng không biết đối phương có tình ý với mình, chuyện này hoàn toàn là nói phét, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ chỉ không cần là đứa ngốc, thì làm sao không cảm nhận được tình ý của đối phương được? Chỉ cần không giấu đi tâm ý thật sự hoặc bản thân đối phương không biết mình có tình cảm khác với bạn thì người được yêu kia chắc chắn sẽ cảm giác được, không nói thật chỉ là muốn hưởng thụ sự theo đuổi của đối phương thật tốt mà thôi.
TBC
Hôm nay, thật sự Phương Trạch Vũ khác với lúc trước, chuyện này Thư Nhan thật sự cảm nhận được, thật ra trong lòng cô cũng đã nói thầm, không phải cô tự kỷ mà thật sự đối phương đã thay đổi rất rõ ràng, một người luôn luôn im lặng ít đột nhiên nói rất nhiều, còn đột nhiên đưa cô đến khách sạn...
Thư Nhan vô cùng rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình, ly hôn, dẫn hai đứa nhỏ, không có văn hóa không có vẻ ngoài, muốn tìm một người có điều kiện tốt cũng rất khó, nhưng Thư Nhan cũng không muốn lập tức kết hôn ngay, lỡ như không được lại dẫn hai đứa nhỏ chuyển đi tiếp.
Đột nhiên cảm nhận được có người muốn đến gần mình, nói thật thì Thư Nhan không có vui mừng, ngược lại hơi kinh hoàng và hoảng loạn.
Nhưng, thân phận của Phương Trạch Vũ là quân nhân xuất ngũ với hành động của anh đã đem lại một cảm giác an toàn rất mạnh cho Thư Nhan. Nhưng tình cảm bây giờ của Phương Trạch Vũ lại không thể không rơi vào sự lo lắng của Thư Nhan, cô còn có hai đứa nhỏ còn đang đến tuổi đến trường, bọn nhỏ đã vượt qua những lời đồn đại nhảm nhí không nổi.
Nghĩ nghĩ rồi chậm rãi rơi vào giấc ngủ, nếu không có đồng hồ báo thức, chắc cô đã ngủ quên mất. Lúc đến cửa đợi của chợ quần áo, Thư Nhan lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở rất xa, cô nhanh chóng chạy đến.
"Chị cả." Chị lớn này là người cô gặp khi đến huyện Ôn nhập hàng một lần.
"Em gái là em đó hả? Thật sự trùng hợp quá." Chị cả này nhìn thấy Thư Nhan cũng rất vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-209.html.]
"Thật đúng là trùng hợp, cuối tuần em đều đến đây, mỗi lần quay về đều đứng trước quảng trưởng nhìn một chút, không ngờ lại gặp chị." Thư Nhan giữ c.h.ặ.t t.a.y chị cả nói: "Buổi tối vừa rồi, chị luôn đợi ở bên ngoài sao? Hôm nay lạnh lắm, em có nước ấm nè, chị uống một ngụm đi."
"Không cần đâu, chị có mang theo cho riêng mình, bây giờ cửa hàng quần áo làm ăn sao rồi?" Thật ra, chị cả này vừa nhìn thấy Thư Nhan cũng không nhận ra được, cô thật sự thay đổi nhiều quá, người gầy và trắng không nói, cả người đều có tinh thần khác với lúc trước.
"Làm ăn cũng ổn lắm, còn chị cả thì sao?" Hai người đi vào nơi phát sáng, Thư Nhan mới phát hiện sắc mặt của chị cả này có chút vàng vọt, khác hoàn toàn với lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tự tin bay ngất trời của người này: "Sao chị như thế này? Bị bệnh sao?"
"Không phải." Chị cả cười khổ: "Năm ngoái chị đi không bao lâu, mặt tiền cửa hàng của chị thuê bị phá bỏ và dời đi nơi khác, không còn cách nào khác chị vừa muốn vay thuê mặt tiền cửa hàng lại vừa phải chăm sóc bọn nhỏ, khó khăn lắm mới thuê được một mặt tiền cửa hàng lần nữa, nhưng chuyện làm ăn lại khác thật xa với lúc trước." Chuyện này cũng không thể trách ai được, chỉ có thể tự nhận mình không may.
"Yên tâm, chị cả, chị giỏi việc buôn bán như thế, tương lai sẽ tốt lại thôi." Đột nhiên, cô nhớ đến huyện Ôn bên kia không có cửa hàng gia nhập liên minh của họ, lại hỏi: "Chị lớn, chi có biết Tiêm Tuyết không?"
"Nhãn hiệu quần áo mùa thu Tiêm Tuyết của công ty Nhan Tuyết à?"
"Đúng rồi đó, đó chính là Tiêu Tuyết." Thư Nhan cảm thấy lần này về nói với Hồ Thụy Tuyết một chút, có thể đổi quảng cáo, chứ không thể người ta cảm thấy Tiêm Tuyết chỉ có quần áo mùa thu được.
"Nhãn hiệu này sao không biết được, làm quần áo mà ai chẳng biết Tiêm Tuyết đó là nội y hàng hiệu của Trung Quốc chúng ta. Ông chủ đó cũng thật là danh tác, đánh quảng cáo lên camera giám sát, cũng không biết thu được bao nhiêu tiền." Chị cả cảm thán.
Thư Nhan cười nói: "Em có bạn đi làm ở Nhan Tuyết, nghe nói sắp mở hai chi nhánh gia nhập liên minh ở thành phố, chị có muốn gia nhập vào liên minh không, chị xem thử huyện Ôn kia có vị trì nào chị cứ tùy ý chọn, việc làm ăn cũng không tệ, sau khi chị đăng ký cửa hàng mình gia nhập vào liên mình sẽ không cần tự đi đến Hàng Thành nhập hàng nữa, chỉ cần gọi điện thoại cho công ty, công ty sẽ giao hàng thẳng đến, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chăm sóc mấy đứa nhỏ.
"Quần áo mùa thu sắp tới sẽ hết mùa, bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi." Chị cả lắc đầu.