Chuyện này cũng phải, không xe thật sự rất bất tiện, cô cũng có tính đến thi bằng lái rồi nhưng vẫn luôn bị các chuyện khác làm tạm gác lại.
"Hay là từ ngày mai, để cho lái xe dạy cô lái xe trước, còn bằng lái tôi tìm người lấy cho cô một quyển." Hồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nơi, thật ra hiện tại bằng lái cũng không có mấy người thi, hơn nữa không có chút quan hệ hay bối cảnh nên cũng không phải đến đăng ký.
"Không cần, tôi tự đi thi được rồi." Cũng không biết thi bằng lái xe bây giờ với tương lai có khác gì nhau không? Cũng tại vì trước kia cô không có xe, sau khi đi thi rồi cũng không có đụng qua, tay nghề cũng đã mai một rồi, thừa dịp học xe cũng có nhiều cơ hộ sờ xe một xíu nếu không cô thật sự hơi không dám lái.
"Thôi thì vậy đi. Nếu không thì để cho tôi dạy cô học cũng được, tôi giúp đăng ký hộ cô luôn." Hồ Thụy Tuyết cảm thấy tính cách dạy dỗ của mình siêu dễ chịu, còn vô cùng kiên nhẫn nữa.
"Được, vậy cô giúp tôi đăng ký lịch hẹn trước, sau này tôi sẽ đi thi."
"Hẹn cái gì? Chừng nào cô rảnh thì nói với người đó một tiếng, hỏi có thể dạy hay không dạy là được rồi." Hồ Thụy Tuyết gọi điện thoại cho người dạy lái xe lúc trước, bên kia lập tức đồng ý.
TBC
Thư Nhan bây giờ mới biết, không ngờ còn chia ra cấp bình thường với cấp Vip. VIP là giáo viên dạy 1 với 1, hơn nữa hoàn toàn không cần hẹn trước, chỉ cần bạn cảm thấy bản thân có thể đi thi thì đi thôi, đương nhiên giá cả cũng thật sự rất cao, lúc này một tấm bằng lái thế mà đã hơn bảy, tám trăm ngàn, nhiêu đó thôi cũng đủ đắt rồi.
Đêm nay cần phải đi nhập hàng, ngày mai trong cửa hàng treo loại mới, mấy ngày này đã bề bộn nhiều việc, Thư Nhan hơn lo lắng một chút rồi lập tức hẹn tuần tới.
"Nếu cô vội thì lý thuyết cứ để giáo viên dạy lái kiểm tra là được rồi." Hồ Thụy Tuyết cảm thấy đi học cũng không dùng làm gì, thay vào đó bản thân tự lên lái hai vòng là được rồi.
"Đi học trước đã." Thư Nhan cười nói.
Gọi điện thoại cho tài xế lái xe tới đây, vừa mới khai trương đầu năm nên không có người lái taxi, Thư Nhan chỉ một mình, cô suy nghĩ một chút lập tức thuê hẳn một người, dù sao cũng phải lấy chút hàng về nên tốn kém không bao nhiêu.
Mới vừa bỏ điện thoại xuống, tài xế đã gọi một cuộc điện thoại nói: "Anh Vũ, đêm nay cô Thư sẽ đi nhập hàng."
"Tôi biết rồi, một lát nữa cậu gọi điện thoại nói tôi ghép xe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-207.html.]
Thư Nhan nghe tài xế nói Phương Trạch Vũ cũng phải đi đến Hàng Thành, nên ghép xe với cô, cô cũng không có nghi ngờ anh đồng ý luôn.
Lúc trước, có nhiều chuyện họ cũng từng đi chung một xe, không có chuyện bây giờ Phương Trạch Vũ có chuyện đi nhờ xe mà cô không đồng ý.
Cô quen thuộc mở cửa xe sau ra, bước một chân đi vào mới phát hiện Phương Trạch Vũ đã ngồi ở bên trong, trước kia anh vẫn ngồi ở ghế phụ người lái nên Thư Nhan nghĩ hôm nay anh cũng sẽ ngồi chỗ đó, kết quả không ngờ anh lại ngồi ở phía sau, bây giờ cô vừa bước một chân vào, tiến cũng không được lui cũng không xong.
"Làm sao vậy?" Phương Trạch Vũ lạnh nhạt nhìn Thư Nhan.
"À, không có gì." Thư Nhan ngây người một chút, chớp mắt, lúc này lùi ra hình như cũng không hay lắm, vẫn ngồi xuống: "Tài xế, đi thôi."
"Làm ăn trong cửa hàng tốt lắm."
"Hả?" Thư Nhan cầm mấy đồ vật này nọ lấy ra xong, không có nghe lời Phương Trạch Vũ nói.
"Tôi nói chuyện làm ăn trong cửa hàng của cô tốt lắm, có nghe không?" Trên mặt của Phương Trạch Vũ rất bình tĩnh, nhưng thật sự toàn bộ lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi.
"Cũng ổn. Vào cuối năm trước có làm một sự kiện, rất nhiều quần áo đều bán sạch, thêm vào đó bây giờ cũng sắp đến mẫu xuân rồi, cho nên tôi đến Hàng Thành lấy về chút hàng, anh đi thăm Đậu Đậu sao?" Thư Nhan cười hỏi.
"Đúng một nửa thôi, do có chút việc ở công ty bên Hàng Thành, thuận đường đến thăm Đậu Đậu, cô muốn đi thăm thằng bé không?" Phương Trạch Vũ hỏi xong lập tức ủ rũ, chắc là phải đợi đến Hàng Thành rồi dẫn Đậu Đậu đến gặp cô, sau đó cùng nhau ăn cơm.
"Tôi sao?" Thư Nhan nghi ngờ nhìn Phương Trạch Vũ.
"Đúng vậy, thằng bé từng nói với tôi vài lần muốn gặp dì đã cứu mình." Lời này thật sự không có lừa Thư Nhan, mẹ của Đậu Đậu với Đậu Đậu thật sự đã nói rất nhiều lần, Thư Nhan vẫn luôn từ chối, ban đầu tính đến tết sẽ đến chúc tết, kết quả Phương Trạch Vũ đến nhà Thư Nhan lại không đúng dịp, cũng nhờ Lâm Tuệ mới biết Thư Nhan dẫn con đi du lịch rồi.
"Tôi đoán là không có thời gian, buổi tối nghỉ ngơi một lát, hơn ba giờ đã xuất phát đến chợ, hơn bốn giờ sẽ nhập hàng mãi đến tận bảy tám giờ sáng, còn phải vội vàng trở về làm mới cửa hàng." Hai ngày này thật sự rất vội vàng, thật sự không thể moi ra thời gian rảnh được.