Chỉ là anh từng ngồi tù, thanh danh lại không tốt, nếu thật sự ở cùng với Thư Nhan có thể sẽ khiến cô bị liên lụy.
"Tôi nói này Phương Tử, nếu cậu thích thì đi theo đuổi, đừng bỏ lỡ rồi sau này lại hối hận, vả lại, sao cậu biết cô ấy không có ý với cậu, nếu không có thì một người phụ nữ ly hôn như cô ấy tại sao lại muốn tặng sủi cảo cho cậu? Tại sao không tặng sủi cảo cho tôi?" Mao Vệ Bình thật sự sốt ruột thay cho Phương Trạch Vũ: "Cậu nói xem cậu luôn một mình, có một người phụ nữ chu đáo ở cùng sẽ tốt biết bao."
"Đừng nói nữa, trong lòng tôi hiểu rõ."
Tối ngày hai mươi chín hôm đó, ba người ngủ chung với nhau, giường của Thư Nhan rộng hai mét, ba người cũng không thấy chật.
"Mẹ, sau này con có thể ngủ chung với mẹ sao?"
Sau khi chuyển đến nhà mới, Thư Nhan không cho Thiên Bảo ngủ cùng nữa rồi, mà để cho cậu một mình một phòng, nhưng thỉnh thoảng lúc trời mưa sấm sét đánh, cậu vẫn sẽ ôm gối đầu nhỏ của mình đến ngủ với cô.
"Thiên Bảo đã là đàn ông rồi, phải ngủ một mình."
"Thiên Bảo không muốn làm đàn ông." Thiên Bảo chu miệng nhỏ.
TBC
Thư Nhan nhéo nhéo cái mũi của cậu, hỏi: "Không xấu hổ à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-202.html.]
Đến Nam Thành lâu như vậy rồi, hai đứa bé cũng thay đổi rất nhiều, Thanh Thanh càng ngày càng sáng sủa và to gan hơn. Thiên Bảo mới ban đầu còn thường xuyên làm ầm ĩ lên, nhưng bị Thư Nhan chỉnh mấy lần cũng không còn điêu ngoa nữa, cũng sẽ không biết vô sỉ còn càng ngày càng thân thiết với Thư Nhan và Thanh Thanh, nhất là quan hệ với chị gái thay đổi cực lớn.
Bây giờ hai chị cũng có bí mật nhỏ, giấu diếm không nói cho Thư Nhan nghe, mặc dù Thư Nhan thể hiện ghen tỵ trên mặt nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Thanh Thanh hoàn toàn không muốn về nhà, càng sẽ không chủ động nhắc đến ông bà nội và ba, thỉnh thoảng Thiên Bảo cũng có nhắc đến ông bà nội, mặc dù Thư Nhan không thích bọn họ nhưng cô cũng sẽ không nói xấu ông bà nội và ba trước mặt hai đứa bé. Dù sao, những người đó cũng là người thân của bọn chúng, mà ông cụ Diệp với bà cụ Diệp thật sự đau đứa cháu nội như Thiên Bảo.
Xã Lĩnh An, Diệp Chí Cường dẫn Lý Kiều Kiều về nhà ăn tết, ông cụ Diệp thấy cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt của Lý Kiều Kiều, nhìn thế nào cũng không quen nhìn.
Lúc Diệp Chí Cường ở chung với Lý Kiều Kiều, bà cụ Diệp đã biết ngay, lúc đó trong lòng bà ấy rất kiêu ngạo, dù sao Lý Kiều Kiều là sinh viên, bưng bát sắt, nhưng người như thế lại đi theo người mới tốt nghiệp trung học như con trai bà ấy, không kiêu ngạo trong lòng mới là lạ.
Thế nhưng, khi bà ấy biết Thư Nhan lợi dụng cô ta để ly hôn con trai mình, còn ép con trai của bà ấy ra khỏi nhà, công ty không có không nói, nhưng cháu đích tôn của bà ta cũng bị Thư Nhan dẫn đi, cậu là cháu đích tôn của nhà họ Diệp bọn họ, là cháu trai mạng sống của bà ta, nếu không có Lý Kiều Kiều xúi giục bên cạnh, Chí Cường làm sao có thể để Thư Nhan như thế?"
"Còn chưa nhận được điện thoại của Thư Nhan sao?" Ông cụ Diệp hít một ngụm khí lạnh, trên khuôn mặt chứa đầy u sầu: "Bà nói nó có quá đáng không, một năm rồi cũng không về, cuối cùng dẫn đứa nhỏ đi đâu rồi chứ? Cũng không biết, bây giờ Thiên Bảo nhà chúng ta thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào nữa? Cô ta một chữ to cũng không đọc được, một đứa không học như thế đừng bị lừa cũng tốt lắm rồi. Mà với tính cách của cô ta, có thể tự bảo vệ được sao? Ông nói xem, nếu như cô ta tái giá, sinh ra một đứa nữa thì Thiên Bảo của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nghĩ đi nghĩ lại, bà cụ Diệp lại đỏ cả vành mắt nói: "Ôi! Tâm can bảo bối của bà, ở nhà bà nội không có cho cháu chịu một chút oan ức nào, bây giờ lại phải chịu khổ. Lúc ấy, tôi nói kéo cô ta đi buộc ga-rô rồi, nhưng ông lại nói muốn đợi sinh cháu trai, sau này cô ta có đứa nhỏ khác, Thiên Bảo phải làm sao bây giờ?" Cuối cùng, bà cụ Diệp oán trách ông cụ Diệp.
"Lúc ấy, tôi nói như thế, bà cũng đồng ý." Ông cụ Diệp cũng không vui, điều tra kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, vì không để Thư Nhan bị buộc ga-rô, ông ấy còn phải tặng quà cho thôn trưởng với chủ nhiệm phụ nữ.
"Được rồi, con vất vả lắm một năm mới về nhà một lần, hai ngươi có thể đừng lải nhải nữa không?" Từ lần cuối Diệp Chí Cường gặp Thư Nhan đã thay đổi rất nhiều, chủ yếu là không có tinh thần phấn chấn như trước nữa mà giống như trông già đi mười tuổi.