Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-05-14 22:51:17
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay là ngày hai mươi lăm, là ngày Lâm Tuệ chuyển nhà, sáng sớm Thư Nhan đã đi qua, Ngô Tú Nguyệt đã ở đó, đây là lần đầu tiên cô gặp chồng của Lâm Tuệ, đeo mắt kính trông rất nhã nhặn.

Sau khi chào anh ta xong, Thư Nhan cùng mọi người đi chợ mua thức ăn.

"Hôm qua lúc đi chợ tôi đã mua một ít rồi, lát nữa mua thêm ít thịt và hải sản nữa là được."

Đương nhiên Lâm Tuệ không thể để trên mỗi bàn một con tôm hùm lớn, kể cả có rất nhiều hải sản mà bây giờ cô ấy đều không thể mua được, cho dù có thể mua được cô ấy cũng không nỡ tiêu số tiền đó, gà vịt cá thịt đương nhiên không thể thiếu, còn mua thịt bò và thịt dê.

Lần trước Lâm Tuệ từng ăn sủi cảo ở nhà Thư Nhan một lần, lập tức bị chinh phục bởi tài nấu nướng của cô giúp việc, cho nên hôm nay đầu bếp là cô giúp việc.

"Cô, hôm nay làm phiền cô rồi." Lâm Tuệ, Thư Nhan và những người khác đều là trợ thủ.

"Không có gì đâu." Cô giúp việc rất vui vì tài nấu nướng của mình đã được công nhận.

Gia đình Lâm Tuệ đông người, tổng cộng có bốn bàn, chen chúc chật chội, sợ bọn trẻ làm ồn nên vài người ném lũ trẻ nhỏ tuổi đến nhà Thư Nhan và làm một phần đồ ăn khác cho bọn trẻ, không đủ chỗ, Thư Nhan và Ngô Tú Nguyệt đều không ngồi vào bàn.

Đến khi mọi người lần lượt rời đi thì cũng đã hơn ba giờ chiều.

"Nào nào nào, mau ăn chút canh cho ấm bụng trước đã, hôm nay thực sự xin lỗi mọi người, tôi cũng không ngờ nhiều người đến như vậy." Nếu ở khách sạn còn có thể thêm bàn, nhưng căn hộ có thể để được bốn bàn cũng đã tốt lắm rồi, cho nên người nhà mình chỉ có thể vào bàn muộn một chút, mấy người Thư Nhan là thuộc về bạn bè đến giúp nấu ăn nên hôm này cũng xem như là người nhà.

"Không sao, không nói không ngon đấy chứ?" Ngô Tú Nguyệt cười hỏi.

"Mọi người đều khen ngon, còn tưởng tôi mời đầu bếp từ khách sạn nữa đấy." Lâm Tuệ bưng đồ ăn giữ lại ra, mọi người tụ tập lại cùng nhau ăn cơm.

"Hôm nay vất vả mọi người rồi, ăn nhiều một chút nhé." Mẹ chồng của Lâm Tuệ liên tục gắp đồ ăn cho mọi người.

"Bọn cháu tự gắp được rồi dì, dì đừng khách sáo." Thư Nhan bưng bát tránh đi, cười nói.

"Tôi đã ăn một chút rồi, mọi người mau ăn đi. Hôm nay thật sự nhờ có mọi người, nếu không thật sự rất bận." Mẹ chồng Lâm Tuệ rất nhiệt tình, lúc họ đi còn gói cho rất nhiều món chưa đụng đũa đến.

Thư Nhan về nhà tắm rửa, không nhịn được soi gương, khoảng một tháng trở lại đây cô lại gầy đi rất nhiều, bây giờ là 56kg, gương mặt cũng gầy đi, cả người trông có sức sống hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-197.html.]

Quan trọng nhất là các vết nám trên mặt cô ấy đều không còn nữa, chỗ bong vẩy cũng từ từ phục hồi, chỉ có một dấu chầm mờ, nếu dặm một chút phấn thì sẽ không nhìn thấy.

"Mẹ ơi." Thiên Bảo nhìn thấy mẹ liền ôm cánh tay cô hỏi: "Khi nào chúng ta lại có thể đi cưỡi ngựa?"

Lần trước Hồ Thụy Tuyết dẫn họ đến trang viên chơi, buổi sáng chơi ở công viên vui chơi giải trí nhỏ, buổi trưa ăn cơm trên bãi cỏ, buổi chiều đi cưỡi ngựa. Sau khi trở về đứa trẻ này luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi lần nữa.

"Bây giờ bên ngoài trời rất lạnh, đợi đến vào xuân rồi chúng ta lại đi nhé."

"Nhưng mà qua tết bọn con phải đi học rồi." Thiên Bảo bĩu môi.

TBC

"Đi học không phải có cuối tuần sao? Lần trước các con cũng đi chơi vào cuối tuần đấy thôi." Thư Nhan véo mũi cậu bé: "Mau đi học bài cùng chị đi, nghỉ nhiều ngày như vậy con viết chữ rồi sao? Học thuộc từ rồi sao?"

"Mẹ." Thiên Bảo làm nũng.

"Làm nũng cũng vô dụng, mau đi học bài." Thư Nhan đuổi Thiên Bảo đi, đang định đắp mặt nạ nằm xuống một lúc thì nghe thấy chuông cửa vang lên.

"Ai đấy?"

"Là cô ở đây nộp đơn xin lắp điện thoại sao?"

"Đúng vậy, là nhà tôi. Tôi đã nộp đơn hơn một tháng rồi, cuối cùng cũng đến lượt tôi." Lần trước nộp đơn xin cho cửa hàng, gần mười ngày mới lắp, Thư Nhan cảm thấy tốc độc đã đủ chậm rồi, không ngờ cuối năm càng chậm hơn, phải đợi gần một tháng rưỡi.

"Nhà cô thế là vẫn còn nhanh đấy, nếu xui xẻo thì phải đợi những nửa năm mới có."

Vừa lắp điện thoại xong, Thư Nhan lập tức gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương: "Đây là số điện thoại của nhà mới em, em báo với anh một tiếng, anh lưu lại nhé, lần sau gọi điện thoại cho em."

"Cái gì? Mười ngàn tệ? Ông muốn lừa tôi đấy à?" Thư Kiến Dương ông nói gà, bà nói vịt.

"Anh ba, anh đang nói gì thế? Em..."

"Hả? Chín ngàn? Ông chủ Vương, tôi lấy nhiều hàng ở chỗ các ông như vậy, mà bây giờ ông lại đột ngột tăng giá, ông làm ăn thật không chân chính! Ông cũng đừng nói nhiều lời vô ích như vậy với tôi, vẫn theo giá cả ban đầu, năm ngàn, nhiều hơn một xu tôi cũng không đưa."

Bụp một tiếng, điện thoại của Thư Nhan bị cúp. ...

Loading...