Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-05-14 22:51:14
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tuy rằng cũng tính không tồi nhưng tiền tích cóp mấy năm nay đều dùng để mua nhà hết rồi, không giống như em làm buôn bán kiếm được nhiều tiền." Từ rất lâu rồi chồng của chị Trương đã nghĩ đến việc từ chức để đi buôn bán nhưng ba mẹ chồng và cô ấy đều cực lực phản đối chuyện đó.

Bây giờ nhìn thấy Thư Nhan làm cô ấy đột nhiên cảm thấy có hơi hối hận.

Nếu như mấy năm trước đi làm ăn buôn bán thì hiện tại liệu có phải sẽ càng có tiền hơn so với Thư Nhan không.

Cô cả nhanh nhẹn nhào bột mì xong sau đó lại để vào nồi đậy nắp lên, bà ấy lại thuận tay thu dọn sạch sẽ phòng bếp.

Chị Trương nhìn thấy cô cả đi ra lại nhìn thoáng qua thời gian nói: "Ây da, cháu còn phải trở về nấu cơm nữa cô ở lại đây nhé, một lát nữa cơm nước xong cháu lại tới."

"Chị cũng ở lại đây ăn đi." Thư Nhan mở miệng giữ lại.

"Vậy không được đâu, mọi người nhà chị cũng phải trở về ăn cơm nữa, chị đi trước đây. Cô ơi, cơm nước xong cháu lại tới đây." Chị Trương nói xong cũng rời đi ngay.

Chị Trương vừa đi, giữa hai người cũng khó tránh khỏi chút cảm giác xấu hổ, Thư Nhan mỉm cười nói: "Cháu cũng gọi dì là cô cả được chứ, hiện tại cô đến Nam Thành tìm việc làm vậy trong nhà đã sắp xếp xong chưa?"

Thư Nhan vẫn còn có chút lo lắng, cô sợ trong nhà bảo mẫu vẫn còn nhiều việc nên sẽ thường xuyên xin nghỉ, vậy phía chỗ cô sẽ sắp xếp tương đối phiền toái.

"Đều sắp xếp xong hết rồi, lúc trước cô cũng đã bán hết heo đi, gà vịt cũng đã g.i.ế.c hết rồi phơi khô, một nửa cô mang đến đưa cho nhà của Tiểu Quyên còn một nửa cô đã đưa cho con gái mình rồi." Cô cả thẹn thùng mỉm cười.

Thư Nhan gật đầu lại từ từ nhớ tới con gái của bà ấy, vừa nói đến con gái là cô cả lập tức mở miệng như máy hát, bà ấy nói con gái từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn không chịu thua kém ai, con gái thi đậu được vào trường đại học Nam Thành thì dù bà ấy có vất vả thế nào cũng đáng...

Hơn nửa giờ trôi qua, cô cả lại trở lại phòng bếp tiếp tục nhào bột, cán bột sau đó làm mì sợi.

Sau khi làm mì xong, bà ấy lại đun một nồi nước nóng rồi đổ thêm một chút dầu để xào thêm thức ăn.

Chỉ trong chốc lát mùi hương từ trong phòng bếp đã bay ra khắp phòng hấp dẫn hai con mèo con đang ham chơi trong phòng.

"Mẹ ơi thơm quá!"

"Đóng bụng rồi sao? Một lát nữa là có thể ăn được rồi." Thư Nhan mỉm cười nói.

"Ở, không phải là mẹ nấu cơm sao?" Thanh Thanh liếc mắt nhìn vào phòng bếp thì thấy một người phụ nữ xa lạ đang bận việc bên trong nên nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay mẹ mời một đầu bếp tới làm." Thư Nhan bảo tụi nhỏ đi rửa tay trước rồi lại tự mình đi vào phòng bếp lấy ra những món hải sản còn dư lại của buổi trưa ra, hải sản để qua đêm sẽ không thể ăn được nữa.

Cô cả chia ra ba bát mì bê làm hai lần đi ra, phía trên còn có rất nhiều đồ ăn mà mùi hương thì thơm nức mũi.

TBC

"Mọi người đều nếm thử xem, nếu như ăn ngon thì còn có trong nồi nữa." Đôi tay của cô cả không ngừng xoa vào chiếc tạp dề, trong lòng bà ấy đang cực kỳ lo lắng.

"Cô cả, cô cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan thấy bà ấy còn chưa có ý định ngồi xuống nên lại kéo một chiếc ghế ra để cho bà ấy ngồi.

"Không được, không được đâu. Cô ăn ở bên này là được rồi." Làm gì có bảo mẫu nào mà lại cùng nhau ăn cơm với chủ nhà chứ.

"Cô không cần phải như vậy đâu, nhà chúng cháu cũng chỉ có mấy người, cô ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan lại đẩy bà ấy ngồi xuống sau đó đi đến phòng bếp mang một bát mì khác ra đưa đến trước mặt bà ấy: "Mấy thứ hải sản và thịt này đều là món còn lại lúc trưa, không biết cô có quen ăn hải sản hay không nhưng cô đừng khách sáo cứ tự nhiên gắp ăn nhé, nếu ăn không hết cũng chỉ vứt đi thôi." Thư Nhan nói xong lại gắp thêm mấy miếng thịt bò vào trong bát của cô cả.

"Đủ rồi, đủ rồi." Cô cả thụ sủng nhược kinh từ chối.

Mì ăn cực kỳ ngon, Thư Nhan cảm thấy mì sợi mà bà ấy làm rất giống với mẹ mình làm, mấy món ăn kèm thêm còn ngon hơn so với tay nghề của mẹ cô nữa, hương vị và màu sắc đều rất đầy đủ.

Đúng là bà ấy không gạt người, với tay nghề này chắc chắn cũng phải số một số hai trong thôn.

Hai đứa nhỏ đã sớm ăn đến mức không ngẩng đầu lên nổi, Thư Nhan lại giúp hai đứa nhỏ lột một ít vỏ hải sản rồi để đến chiếc đĩa nhỏ bên cạnh: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Cô cả thấy hai đứa nhỏ ăn ngon như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cơm nước xong xuôi, cô cả lại tay chân lanh lẹ đi thu dọn nhà ăn và phòng bếp. Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Thư Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, bà ấy lại có chút thấp thỏm không yên.

Chương 196;

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-195.html.]

"Cô cả, cô ngồi xuống đi." Thư Nhan hoà nhã mỉm cười: "Cô nấu ăn rất ngon miệng, về sau một ngày ba bữa cơm còn cả chuyện vệ sinh trong nhà và việc đưa đón bọn trẻ đều phiền đến cô rồi."

Cô cả sửng sốt một lúc: "Cháu... cháu muốn nhận cô sao?"

Có người giúp việc, Thư Nhan lập tức thoát ra khỏi công việc nhà rườm rà, cũng không cần dậy sớm làm bữa sáng, xuyên đến thế giới này lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.

Thư Nhan vươn vai, đứng dậy mở rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thật vô cùng hạnh phúc.

"Mẹ ơi." Thư Nhan rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy Thiên Bảo đứng trên giường cô, thấy cô thì nhào về phía cô.

"Cẩn thận, đừng để ngã, con ăn sáng rồi sao?"

"Chưa ạ, con và chị vừa dậy."

Thiên Bảo đã mặc quần áo ngay ngắn, mặt cũng đã rửa, hỏi xong mới biết đều là cô giúp việc giúp.

"Vậy chúng ta ra ngoài cùng nhau ăn cơm nào." Bọn nhỏ hiếm khi được nghỉ, Thư Nhan không cho bọn nhỏ đi học thêm, cũng không cho dậy sớm.

Cô giúp việc đang lau nhà, thấy Thư Nhan đi ra lập tức đặt cây lau nhà sang một bên, rửa tay bưng bữa sáng ra.

"Cô đã ăn chưa?" Thư Nhan nhận lấy cháo, để đến trước mặt bọn trẻ.

"Ăn rồi, tôi dậy sớm, sáng nay nấu cháo tôi còn hấp một nồi bánh bao, xào cải thìa và cà tím, còn cần gì khác nữa không? Bây giờ tôi đi làm." Cháo và bánh bao cô giúp việc bưng ra vẫn còn nóng hổi.

"Không cần đâu, chừng này đủ rồi." Thư Nhan ăn một ngụm cháo, cháo nấu đặc quánh tỏa ra ánh sáng xanh, rất thơm, bánh bao cũng ngon, một cái chỉ bằng nắm tay của Thiên Bảo, vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa cô giúp việc còn làm rất nhiều loại nhân, có nhân thiệt, nhân nấm cải xanh còn có vài cái là nhân thịt bò và thịt dê.

Thịt bò và thịt dê đều là thức ăn thừa ngày hôm qua để lại, cô giúp việc trực tiếp băm nhỏ để gói bánh bao, hương vị ngon không ngờ.

"Có muốn ăn thêm chút nữa không?" Thư Nhan hỏi cô giúp việc.

"Không cần đâu, tôi ăn no rồi." Cô giúp việc lại đi lau nhà.

Ăn xong bữa sáng ngon miệng, Thư Nhan vừa định dọn đã bị cô giúp việc giật đi.

"Để tôi, để tôi." Động tác của cô giúp việc vừa nhanh nhẹn rửa chén xong, lại nhanh chóng đi ra ban công giặt quần áo.

Thư Nhan đi theo: "Tôi có máy giặt, quần áo mùa đông không dễ giặt, cô dùng máy giặt giặt là được rồi."

"Tôi đánh cổ áo và cổ tay áo trước." Quần áo của Thư Nhan không bẩn, nhưng hai đứa trẻ, nhất là quần áo của Thiên Bảo thật sự rất bẩn, cậu bé bò khắp sàn nhà, chắc chắn sẽ có lúc Thư Nhan không nhìn thấy.

"Vậy cô mở nước nóng đi, vòi nước này cô biết dùng không? Cô nhìn vào hai dấu chấm ở phía dưới, màu đỏ là nước nóng, màu xanh bên này là nước lạnh, cô mở ít nước nóng, đánh xong thì bỏ vào máy giặt. Ơ này!" Thư Nhan kéo cô giúp việc lại, đỏ mặt nói: "Đồ lót cô để đấy đi, để tôi tự giặt."

"Tôi tiện tay giặt luôn." Cô giúp việc biết người thành phố kĩ tính, đồ lót và tất đều ngâm riêng.

Để người khác giặt đồ lót quá xấu hổ, Thư Nhan cầm lấy chậu rửa mặt tự vò.

Giặt quần áo xong cô giúp việc lại chuẩn bị nhào bột, nói là buổi tối làm sủi cảo ăn. Bột nhào xong rồi lại bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa.

"Cô." Thư Nhan kéo bà ấy ngồi xuống, nói: "Bây giờ nghỉ hè bọn trẻ đều không phải đi học, cho nên không cần đưa đón, buổi sáng cô cũng không cần dậy quá sớm, bình thường khoảng tám giờ chúng tôi dậy, bữa trưa khoảng mười một giờ đến mười một rưỡi nấu xong là được, buổi tối năm giờ ăn cơm, dọn dẹp nhà cửa một tuần một lần là được, lúc rãnh cô có thể nghỉ ngơi ở phòng hoặc ở phòng khách xem tivi cũng được."

"Tôi biết, nhưng tôi thật sự không mệt, con người tôi không quen rãnh rỗi." Chút việc này thì tính là gì, so với ở nhà ra đồng làm việc, lên núi đốn củi, về nhà còn phải giặt giũ quần áo nấu cơm, cho lợn ăn và nuôi gà thì thật sự giống như chơi đùa.

Thư Nhan không thể kéo được chỉ có thể mặc kệ bà ấy, đợi sau này quen rồi có thể sẽ tốt hơn.

Quan sát vài ngày, Thư Nhan cảm thấy cô giúp việc quả thực là một người siêng năng và cũng thích sạch sẽ, nấu cơm cũng ngon, hai đứa trẻ đều thích bà ấy nên dứt khoát để bà ấy làm chính thức trước.

"Đây... chưa được một tháng..." Cô giúp việc vân vê tạp dề.

"Ban đầu quy định một tháng là vì sợ không đủ hiểu cô, bây giờ bọn trẻ đều thích cô nên cháu cũng cảm thấy cô rất tốt, đương nhiên không cần phải thử việc gì nữa. Tháng này sẽ trả lương cho cô là ba trăm rưỡi, mười lăm hàng tháng trả lương, ngược lại cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là nếu cô muốn đi thì phải báo trước hai tháng, dù sao tìm một người giúp việc hài lòng cũng khó." Thư Nhan cười nói.

Loading...