Ngoại trừ cái này ra thì sự lương thiện của Thư Nhan cũng khiến anh cảm động, cũng không phải bất kỳ ai sau khi gặp và phát hiện ra bọn buôn người cũng sẽ đi báo công an cả, trong lúc gặp nguy cấp người ta lại càng không dám đứng ra chỉ điểm và xác nhận điều đó.
"Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không đấy?" Mao Vệ Bình gõ bàn, ngay sau đó lại hoài nghi Phương Trạch Vũ: "Không đúng! Lão Phương, khoảng thời gian gần đây anh cực kỳ không bình thường, thành thật nói cho tôi biết đi có phải có tình hình gì đúng không?" Mao Vệ Bình đá lông mày nhìn anh ái muội.
"Đừng nói bây."
"Ây da da, tôi nói cái gì mà anh nóng nảy như thế. Không phải là thật đấy chứ, cô gái nào à?" Mao Vệ Bình thật sự rất sốt ruột, trước khi xảy ra tai nạn thì anh ta cũng đã kết hôn và có một đứa con trai, sau khi bị trọng thương về lại quê nhà cũng không bị bà xã từ bỏ mà vẫn luôn chăm sóc anh ta, cho nên về mặt phương diện gia đình của anh ta rất tốt đẹp.
Chỉ có Phương Trạch Vũ, chỉ vì chuyện năm đó mà phải ngồi tù lại còn bị mẹ kế làm lụi bại thanh danh, mãi đến bây giờ anh cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa kết hôn.
Phương Trạch Vũ nhíu mày: "Thật sự không có, cũng không phải anh không biết thanh danh của tôi, đừng có nói bậy."
"Thanh danh của anh làm sao nào? Tôi đã nói rồi, anh là người quá cứng nhắc, đã thời đại nào rồi chứ, từng ngồi tù thì có làm sao? Anh bị oan uổng cơ mà, mà anh cũng đã nhanh chóng rửa sạch được tội oan rồi. Hơn nữa sao anh vẫn luôn nói mình từng ngồi tù nhưng sao không nói đến thời điểm khi anh ở quân đội đã lập được bao nhiêu chiến công? Cứu được bao nhiêu người?" Mao Vệ Bình kích động đứng lên.
"Được rồi." Phương Trạch Vũ quét mắt nhìn Mao Vệ Bình rồi tiếp tục xem tài liệu: "Làm việc."
TBC
Ở phía bên kia, Thư Nhan và Lâm Tuệ đã khó khăn dọn bàn và chén đũa về, hai người đang mệt mỏi ngồi trên sàn nhà.
"Nhà tôi còn có chút việc nên tôi cũng về trước đây." Bị hoãn lại quá lâu nên Lâm Tuệ cũng đứng dậy tạm biệt.
"Được, hôm nay làm phiền chị rồi, sáng ngày hai mươi lăm tôi lại tới tìm chị." Sau khi tiễn Lâm Tuệ đi, Thư Nhan lại thu dọn đồ khô do Hồ Thuỵ Tuyết đưa tới rồi mới đi nghỉ ngơi. Lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy chị Trương đi ra từ thang máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-191.html.]
"Chị Trương đã trở về rồi sao."
"Ừm, em dọn lại đây ở rồi à?" Chị Trương liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi vui vẻ nói: "Ây da, vậy về sau sẽ náo nhiệt lắm đây."
Cô ấy dọn lại đây từ cuối tháng trước, cả tầng lầu này cũng chỉ có một mình hộ gia đình của cô ấy, vì đang quen người nhà ở chung một lầu nên cô ấy đã không thích ứng được hồi lâu.
"Đúng rồi, chờ tới ngày hai mươi lăm thì nhà đối diện với nhà em cũng dọn tới đây, đến lúc đó tầng này của chúng ta sẽ thật sự rất náo nhiệt. Chị Trương về muộn như vậy đã ăn cơm trưa chưa? Nếu không vào nhà em ăn tạm một chút?" Thư Nhan mở cửa mời chị Trương đi vào.
"Không cần, không cần đâu, chị ăn ở nhà mẹ đẻ rồi." Vừa dứt lời chị ấy lại thở dài: "Bà con xa nhà chị chạy tới đây, thật ra nhà cũ không có nhưng đồ vật đều đã dọn đến bên này hết rồi, chị phải trở về lấy chăn giường."
"Là thân thích lần trước kia sao?"
"Đúng rồi, chính là thân thích kia." Lần này chị Trương cũng không bày ra vẻ mặt oán giận nữa: "Con gái của bà ấy học ở đại học Nam Thành nhưng lần trước mới biết. Em nói xem bà ấy cũng thật là, con cái đậu vào được đại học Nam Thành thì lúc đến báo danh cũng phải nên đến nhà chị chứ."
Thư Nhan chửi thầm lần trước rõ ràng chị không nói như vậy, chị còn ghét bỏ người ta nữa cơ mà.
"Tới thăm con sao?" Thư Nhan rút trước một câu.
"Đúng rồi, hơn nữa thân thích đó nhà chị cũng rất đáng thương. Lúc còn trẻ thì ông xã đã không còn rồi mà chỉ để lại một đứa con gái, cũng may là con gái không chịu thua kém nên thi đậu vào được trường đại họ Nam Thành, chỉ cần tốt nghiệp là đã có thể được phân công công việc rồi, đến lúc đó là sẽ được hưởng phúc. Tuy nhiên ở nông thôn như bọn họ muốn tạo điều kiện cho sinh viên cũng không dễ dàng, lúc này ngoại trừ tới thăm con thì còn phải nghĩ tới chuyện tìm việc nữa. Người ta tới tìm nhà chị giúp đỡ, em nói xem hiện tại công việc có khó tìm không? Đến cả chính chị cũng không biết đến khi nào sẽ bị nghỉ việc thì làm sao mà giúp bà ấy được." Chị Trương thở dài: "Thế nhưng cũng chỉ có mấy năm, đâu giống như chị có hẳn bốn đứa con..."
"Người ta bao nhiêu tuổi rồi? Nhân phẩm thế nào?" Thư Nhan nghe vậy trong lòng cũng khẽ động.
"Năm nay ba mươi chín tuổi, sao vậy? Em có công việc gì ổn có thể giúp chị giới thiệu được sao? Người ta cũng thật sự cần mẫn, sống ở nhà chị cũng không để chị và mẹ chồng chị phải động chân động tay, con người cũng rất sạch sẽ, nhân phẩm cũng tốt. Chị nghe mẹ chồng chị nói bà ấy cũng chưa từng cùng người ta ở trong thôn." Chị Trương nhiệt tình giới thiệu thân thích kia nhà chị ấy.