Phương Trạch Vũ cảm thấy bọn họ không nên có những dạng này, anh suy xét hồi lâu cuối cùng lấy căn hộ kia mà ông bà nội để lại cho mình để thế chấp lấy tiền, cộng với số tiền anh đã tích góp trước đó để mở công ty vệ sĩ này.
Mao Vệ Bình biết được tin tức nên cũng đầu tư tiền tích góp được quăng tới đây, anh ta nghỉ công việc không lương rồi chạy tới Nam Thành để giúp anh.
Ngoại trừ anh và Mao Vệ Bình thì tất cả những nhân viên ở đây đều là những quân nhân xuất ngũ, có không ít người đều đi ra từ đơn vị của bọn họ, cũng có không ít người đều đã gặp qua những người có m.á.u mặt, bảo vệ những doanh nhân giàu có bình thường nhưng không tầm thường.
Sau khi gom đủ một nhóm người như vậy, ZF cũng sợ hãi nên hẹn riêng anh đi gặp mặt, công ty vệ sĩ này suýt chút nữa c.h.ế.t yểu.
Phương Trạch Vũ không còn cách nào mới phải đi tìm lãnh đạo cũ của mình, khi đó cũng chỉ có lãnh đạo cũ mới biết được chuyện anh bị oan uổng mà ngồi tù. Sau khi bị mắng té tát một trận mới chấp nhận phê duyệt cho anh, mọi chuyện cứ như thế lắng xuống.
Với thông báo như vậy, có không ít người thạo thông tin đã biết đến công ty vệ sĩ này. Vào thời buổi này mọi người sẵn sàng bỏ mạng chỉ vì một chút tiền, lúc sau danh sách hoá đơn thật sự bay đầy trời.
Dù sao những người cùng ra một chỗ với anh đều trở thành vệ sĩ riêng, những quân nhân xuất ngũ bình thường sẽ đi đến công ty làm vệ sĩ.
Nói cách khác hợp đồng thuê vẫn thuộc về quyền nhân sự vệ sĩ ở công ty bọn họ, cũng chính là công ty họ đi làm, công ty sẽ gửi tiền tới công ty vệ sĩ sau đó phát tiền lương cho bọn họ.
Nhìn bề ngoài thì tiền lương của những vệ sĩ đó cũng tương đương với những tuyển dụng trong xã hội nhưng trên thực tế còn có thêm cả các loại trợ cấp và tiền thưởng, cao hơn so với bọn họ nhiều.
Đều là tiền mồ hôi nước mắt của các anh em nên Phương Trạch Vũ chỉ rút ra một phần tiền thuê rất nhỏ mà công ty thuê hợp đồng cũng không cần phải lo lắng.
Lúc ký kết hợp đồng với công ty vệ sĩ thì sẽ không cần phải lo lắng không có ai, mặt khác có tên tuổi thì sự an toàn của công ty sẽ được đảm bảo.
Gần mấy năm, một số người giàu có từ những nơi khác đều tìm đến vệ sĩ chỗ bọn họ, Phương Trạch Vũ đang định mở thêm một nơi ở Bắc Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-190.html.]
"Lão Phương, phía dưới có người nói rằng đã tìm được cô gái kia rồi." Mao Vệ Bình buông một chồng hợp đồng xuống rồi đột nhiên nói.
"Tôi biết rồi." Phương Trạch Vũ cẩn thận nhìn hợp đồng, liên quan đến những lợi ích của các anh em thì anh tuyệt đối không cho phép mình làm ra một chút sai lầm nào.
"Anh đã biết rồi? Vậy rốt cuộc anh đang tính toán cái gì?" Mao Vệ Bình còn tưởng rằng Phương Trạch Vũ không biết.
Chuyện cũng đã qua nhiều năm, cô gái học trung học lúc đó được anh cứu năm ấy hiện giờ cũng đã tốt nghiệp đại học và đã kết hôn, Phương Trạch Vũ không có dự định đi tìm cô ta gây phiền toái.
"Đầu sỏ gây tội vẫn là mấy tên con trai kia cùng người nhà bọn họ, cô gái kia... cũng là do bị uy hiếp, thôi bỏ đi."
"Sao có thể nói bỏ là bỏ được, lúc ấy nếu như không phải là do cô ta cắn ngược lại anh thì liệu anh có bị oan uổng mà ngồi tù nhiều năm như vậy không? Phạm sai lầm thì nên chịu sự trừng phạt, lúc trước anh đã từng dạy tôi như vậy." Mao Vệ Bình tương đối ghét cái ác như kẻ thù.
TBC
"Đó là khi đối mặt với kẻ thù." Phương Trạch Vũ buông hợp đồng rồi nhìn Mao Vệ Bình nói.
"Hiện tại bọn họ chính là kẻ thù của anh cũng là kẻ thù của tôi." Nếu như không phải bởi vì bọn họ thì hiện tại Phương Trạch Vũ cũng sẽ không như vậy.
"Cho nên tôi vẫn luôn điều tra chứng cứ phạm tội của bọn họ cùng ba bọn họ. Hiện tại đã có không ít manh mối rồi cũng rất nhanh có thể thành công. Nếu như muốn báo thù thì tìm đầu sỏ gây tội là được, cô gái kia..." Phương Trạch Vũ lắc đầu thở dài một tiếng, về mặt cảm tình thì đương nhiên anh không có cách nào có thể tha thứ cho cô gái kia được nhưng về mặt lý trí thì anh hiểu vì sao cô gái kia lại lựa chọn như vậy.
Nói đến phụ nữ làm Phương Trạch Vũ lại không khỏi nghĩ đến Thư Nhan, cũng là con người nhưng một người lại quay ra cắn ngược lại anh, còn một người rõ ràng trước đó cô là người cứu Đậu Đậu nhưng kết quả lại luôn mang lòng cảm kích với anh.
Những ngày ấy cô chẳng những vẫn luôn làm cơm chiều cho anh mà hôm nay tổ chức tân gia cũng gọi anh tới.
Anh giúp đỡ người khác cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận được sự cảm kích của đối phương, nhưng nếu như có thể nhận được sự đáp lại thì trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng thư thái.