Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:46:25
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên thực tế, cô ấy đã dùng toàn bộ những gì mình nhớ được đưa vào đây, hơn nữa có hai phiên bản có thời gian trình chiếu dài cũng sẽ không tệ: "Phiên bản ưu tú này đọc tên nhãn hiệu ba lần thì sao?"

"Ý cô là gì?"

"Nói câu cuối cùng này ba lần." Thư Nhan nhớ đến các quảng cáo khác đều như thế, thời gian trình chiếu tổng cộng chỉ có năm, sáu giây không có bất kỳ nội dung xinh đẹp bên trong, chỉ truyền bá tên nhãn hiệu ba lần và tên của nhà máy, thỉnh thoảng Thư Nha cũng thường nghe nên nhớ kỹ.

Hồ Thụy Tuyết lập tức tìm đến người quảng cáo của công ty muốn yêu cậu cho người này làm, bảo người này dựa theo yêu cầu của Thư Nhan lại cắt một phiên bản khác nữa.

Câu nói sau cùng kia phải nói ba lần, tuy không có mỹ cảm bằng trước đó nhưng thật sự khiến người ta dễ dàng nhớ kỹ, chỉ cần nhìn qua dường như cũng có thể nhớ kỹ tên nhãn hiệu của bọn họ.

"Như thế không phải quá xinh đẹp rồi sao." Đạo diễn quảng cáo nhỏ giọng, đề nghị.

"Không sao đâu, tôi cảm thấy rất tốt." Hồ Thụy Tuyết quyết định dùng phiên bên này, cũng không phải chiếu trên TV thế cần mỹ cảm làm gì, mục đích của họ là muốn tất cả những người nhìn thấy quảng cáo đều có thế nhớ nhãn hiệu của họ ở trong đầu.

Nói chuyện với CCTV mấy lần, phiên bản năm phút không được lên sóng, cho dù thời gian rảnh cũng không được, nhưng mặt mũi của công trình vẫn nên làm cho tốt vậy nên không biết Hồ Thụy Tuyết nói chuyện thế nào, phiên bản hai phút đồng hồ có thể chiếu nửa tháng, sau nửa tháng nhất định phải đổi sang phiên bản hai mươi giây.

"Nửa tháng sao? Cũng không tệ." Đúng hơn là rất tốt, dù sao Cctv kia thật ra phát triển từ phiên bản hai mươi giây kia, dù là một ngày thì Thư Nhan vẫn có thể in dòng chữ quảng cáo dọc trên trên mặt hộp của Cctv.

Mọi người luôn tin vào đất nước, tin dùng đồ của đất nước sản xuất cho nên có dòng chữ này, quần áo mùa thu họ bán ra chắc chắn có thể tăng lên được mấy đẳng cấp.

"Ừm, dù sao không giống với Cctv. Phiên bản hai phút của chúng ta sẽ phát ra ở các đoạn giải lao của các chương trình lớn hơn, thời gian vàng thì bỏ phiên bản hai mươi giây và, mặc khác chúng ta cũng đã liên hệ với vài đài truyền hình, thời gian vàng phát phiên bản năm phút kia lê, dường như đã thao tốn hơn một nửa nước Trung rồi." Nhưng Hồ Thụy Tuyết còn hơi không vừa lòng: "Ban đầu, tôi còn muốn phát phiên bản năm phút vào đoạn thời gian vàng, nhưng đáng tiếc, tôi không thể bàn bạc được."

Câu này không phải nói nhảm đó chứ, quảng cáo thời gian vàng của người ta tổng cộng chỉ từ năm phút đến tám phút, quảng cảm một mình cô đã chiếm trọn nên tất nhiên người ta không đồng ý rồi.

"Thế tiền quảng cáo đâu?" Thư Nhan chỉ biết CCTV muốn năm triệu, còn các nơi khác cô cũng không rõ lắm.

"CCTV dùng năm triệu, những nơi khác còn rất thuận lợi hơn, cộng toàn bộ lại lớn nhỏ cũng khoảng mười hai triệu." Hồ Thụy Tuyết bình thản nói.

Giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua dự kiến ban đầu của Thư Nhan, nhưng muốn thu hoạch thì phải trả giá. Chuyện liên quan đến bộ phần tài chính, Thư Nhan đã từng bàn bạc với Hồ Thụy Tuyết rất lâu về trước rồi, công ty vay 5 năm triệu cộng thêm hai triệu họ đầu tư vào, tổng cộng là bảy triệu, trước mắt còn đủ nhưng lại không đủ chi phí Hồ Thụy Tuyết dùng, Thư Nhan có thể pha loãng cổ phần công ty ra.

Nói là nói như thế, nhưng Hồ Thụy Tuyết lại không thể pha loãng cổ phần công ty của Thư Nhan được, cô ấy thật sự có suy nghĩ ban đầu sẽ không đưa nhiều cổ phần công ty cho Thư Nhan như vậy.

"Cô là người lập kế hoạch cho quảng cáo này, nếu như không có vấn đề gì nữa thì có thể chính thức tung quảng cáo này ra rồi." Hồ Thụy Tuyết nhìn quảng cáo trước mắt một lần nữa và nói, quảng cáo này chắc chắn sẽ hiếm có.

"OK, chừng nào mới có thể thấy được quảng cáo nhà chúng ta trên TV?" Quảng cáo được chiếu lên rồi, chắc chắn nguồn cung cấp sẽ sản xuất không kịp: "Nhà xưởng ở bên kia ra sao rồi?"

"Đã xây dựng thêm sắp xong rồi, tất cả máy móc đều được chạy thử rất tốt, trừ những công nhân già làm tay còn tuyển thêm một nhóm người mới, ngày mai có thể chính thức đưa vào hoạt động, nếu tất cả máy móc bắt đầu đưa vào hoạt động thì sẽ sản xuất ra gần mười ngàn bộ một ngày." Hồ Thụy Tuyết đã bắt đầu sáp nhập các khu xưởng nhỏ bên cạnh.

Vậy thì không còn chuyện gì nữa, mọi chuyển đã được chuẩn bị xong chỉ đợi quảng cáo truyền bá ra ngoài, đến lúc đó mới biết được công ty của cô và Hồ Thụy Tuyết mở ra như thế nào.

Chuyện ở bên này cũng sắp hoàn thành, Thư Nhan đi thẳng đến cửa hàng kinh doanh trực thuộc để xem tiến trình bên đó, việc trang trí tổng thể cũng sắp xong, đã bắt đầu chuẩn bị một ít chi tiết nhỏ.

Chương 180

Cô dạo một vòng rồi quay lại cửa hàng của mình, hai người công nhân mới đến rất nhiệt tình đón tiếp cô.

Đợi đến khi tam làm ca tối, Thư Nhan hỏi Trương Hoa Tú: "Em thấy hai công nhân mới thế nào?"

"Họ rất cố gắng và rất tích cực. Chủ yếu tính cách của họ cũng không tệ, khi có một ít khách hàng đến đổi vài bộ quần áo cũng không thấy họ mất kiên nhẫn." Trương Hoa Tú thật thích hai người công nhân mới này, chịu thương chịu khó, cố gắng phát triển.

TBC

Hai người công nhân này đều nghỉ việc trong năm nay, họ đều đã ba mươi lăm gần bốn mươi tuổi rồi, tuổi như thế thật là áp lực lớn nhất và lúc khó khăn nhất, trên có già dưới có trẻ, cuộc sống cũng áp lực lớn, hết lần này đến lần khác tìm việc cũng rất khó khăn. Nhưng chỉ cần họ có cơ hội, thì họ luôn cố gắng chăm chỉ và cố gắng nhất.

Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan cũng đã làm bà chủ gia đình, cũng từng trải mới hiểu được nghề nghiệp bà chủ gia đình này nhìn dễ dàng như thật rất khổ cực, cho nên lúc họ nhận hai người này đồng nghĩa với việc cho rất nhiều người bị nhìn lầm một cơ hội, có bắt được hay không thì tùy vào họ nữa, dù sao họ mở cửa hàng ra để buôn bán nên vẫn luôn chú ý đến lợi ích của mình.

"Vậy thì mấy ngày nữa em dán thông báo tuyển dụng ra ngoài, qua hai ngày nữa họ sẽ đến làm việc ở phía đối diện, bên này lại tiếp tục tuyển người." Thư Nhan cảm thấy chỉ có hai người Tú Tú thì hơi vất vả.

"Em thấy tạm thời không cần tuyển nữa, em với Oánh Oánh có thể giải quyết được." Trương Hoa Tú trả lời.

"Đúng đó, bọn em có thể giải quyết được." Oánh Oánh cũng ở một bên phụ họa.

Thật ra, Trương Hoa Tú không sao hết, dù sao cô ấy lấy toàn bộ công lao của cửa hàng nên thật sự suy nghĩ cho Thư Nhan, còn Oánh Oánh lại khác, bây giờ em ấy cũng chỉ có một mình, có đôi khi em ấy cùng bán quần áo với Trương Hoa Tú, Trương Hoa Tú sẽ để cho em ấy, đương nhiên công lao của em ấy sẽ cao hơn, nhưng khi tuyển thêm một người nữa vào thì công lao của em ấy cũng giảm bớt, chuyện này cũng vì tiền cả thôi.

"Sau này, có thể chị sẽ không giúp được cái gì cho các em, chị còn phải bận rộn rất nhiều chuyện, cuối năm còn phải tổ chức hoạt động, các em thật sự giải quyết được không?" Thư Nha nói với Trương Hoa Tú: "Nếu đến lúc đó bận quá khiến các khách hàng giảm bớt, chi không tìm người khác chỉ đổ hết trách nhiệm lên người của em."

Trương Hoa Tú bất ngờ, cười nói: "Em hiểu mà, em cũng nghĩ như thế, mấy ngày nay em có bắt chuyện với mấy sinh viên muốn dùng lễ nghỉ đông đi làm thêm, cho nên có thể tìm mấy công nhân làm vào lễ nghỉ đông được không? Thật sự không được thì đến lúc đó tuyển cũng không sao, bây giờ người tìm công việc cũng nhiều lắm."

Xu hướng năm nay giảm nên người tìm công việc vô cùng nhiều, chỉ cần gửi thông báo tuyển dụng lên, ngay lập tức sẽ có người đến hỏi thăm.

"Làm việc lễ nghỉ đông? Họ có thể sẽ về nhà ăn tết nữa." Thư Nhan cảm thấy chuyện này hơi khó tìm.

"Chúng ta có thể nói rõ ràng, nên sẽ có ít người địa phương đến làm việc." Ngược lại, Trương Hoa Tú lại nghĩ rằng rất dễ tìm.

Chuyện này cô giao cho Trương Hoa Tú, cô ấy kể em gái của mình đang đi học ở trường đại học Nam Thành, có thể tìm em ấy hỏi một chút, sau đó Thư Nhan cũng không quan tâm nữa.

Làm xong sổ sách, Thư Nhan đếm tiền thu vào rồi đi về nhà. Cô đi đến chợ trước để mua thức ăn, rửa và cắt xong, Thư Nhan thấy thời gian còn sớm, nên đứng dậy thở dài, cũng vì nơi này còn thiếu di động nếu không nằm một ngày còn được.

Cô đi tìm ông Hồ và may mắn cũng rất tốt, lúc cô đến thì tình kề gặp ông Hồ đang trên đường về.

"Tổng giám đốc Thư, trời ạ đã lâu rồi không thấy." Ông Hồ nhìn Thư Nhan lập tức gương mặt cũng hớn hở lên.

"Đúng là đã rất lâu không gặp rồi, hôm nay tôi đến nhờ ông giúp đỡ đây." Thư Nhan cười nói.

"Thật vinh hạnh, vào đi." Ông Hồ mời Thư Nhan vào nhà, rót cho cô một ly nước: "Cô muốn nghe cái gì hay muốn mua cái gì?"

"Tôi nghe nói nhà của Tiểu Nam bên kia đã phá bỏ và dời đi rồi hả?" Thư Nhan đi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện này chỉ là lời đồn, tôi còn chưa có xác nhận được." Ông Hồ không từ chối, những thứ này vẫn chưa chính thức được không báo, nên không biết sẽ có chuyện xấu gì xảy ra.

Sỡ dĩ kẻ có tiền càng ngày càng có tiền, người không có tiền càng ngày càng không có tiền, cũng vì người có tiền có thể đoán càng ngày càng nhiều, một chút tin tức của người thường cũng không có, ông ấy đã biết làm sao để động trời, tùy tiện mua một phòng rồi đợi bồi thường cũng là một khoản tiền, khoản tiền này bình thường cũng nhiều hơn người khác phấn đấu cả đời cũng không có được.

Chương 181

"Dù sao, cô cũng muốn mua à?" Ông Hồ trầm ngâm một lát, nói: "Sợ là không kịp rồi, cửa hàng Tiểu Nam bên kia cũng có rất nhiều người nghe bóng gió, đợi từng nhà phá bỏ và dời đi nơi khác sẽ có thể bán phòng ở."

Như vậy đúng là không kịp nữa, nhưng Thư Nhan vẫn chưa mất hy vọng, chủ yếu gần đây cô đã đưa cho ông Trương một khoản tiền, để vốn đọng rất nguy hiểm nên mới nghĩ cách đến đây hỏi chút tin tức.

"Không sao, ông để ý giúp tôi, nếu có người ra tay thì nói tôi một tiếng."

Thư Nhan thuận đường hỏi gần ông Hồ có ai xem bói hay không.

"Cô tìm người xem bói làm gì?" Nhìn cô cũng không phải là người mê tính.

"Chẳng phải tải phòng sửa xong sao, tôi dự định cuối năm nay sẽ chuyển đến, nên dù sao cũng chọn ngày tháng tốt mới được." Thư Nhan nói đến chuyện chuyển phòng, gương mặt cũng tràn đầy hạnh phúc.

"Thế cô muốn tìm ngày tháng tốt à, tôi còn có biết một ít người giỏi, cô có cần bây giờ tôi đưa cô đến luôn không?" Ông Hồ chúc mừng Thư Nhan một trận, dù từ lúc nào hay ở đâu, chuyện chuyển phòng mới đều đáng để chúc mừng.

Thư Nhan thấy thời gian không còn sớm nữa nên đi theo ông Hồ tìm thầy bói, không ngờ ở ngay tại sát vách nơi ở Phương Trạch Vũ, thầy bói biết được mục đích đến đây của Thư Nhân lập tức bấm ngón tay tính toán, nói là ngày hai mươi lăm tháng mười hai âm lịch là thời gian tốt nhất.

"Tôi có người bạn bận việc vào ngày hai mươi lăm, ông có thể đổi ngày khác được không?" Thư Nhan đã đồng ý nấu cơm giúp Lâm Tuệ, nên không thể nuốt lời được.

"Ngày mười sáu cũng không tệ, ngày đó hướng hầu, nhà cô có ai tuổi khỉ không?" Thầy bói nói.

"Không có, thế thì quyết định này mười sáu, cảm ơn thầy." Thư Nhan nhận giấy đỏ, đi ra ngoài lại đúng lúc gặp Phương Trạch Vũ về.

Phương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ mình có thể gặp Thư Nhan ở nơi này.

"Ít ngày nữa, tôi sẽ dọn nhà nên đến đây hỏi chút thời gian nào tốt, anh vừa tan làm về sao?" Thư Nhan cười yếu ớt chào hỏi.

Phương Trạch Vũ giật mình, bên cạnh của Thư Nhan còn có người khác, sao cô lại mở miệng nói anh như vậy chứ. Anh nhíu mày lại, bình thản nói: "Ừm."

Thái độ này của anh không khiến Thư Nhan khó chịu, trong lòng cô cũng hiểu Phương Trạch Vũ lo lắng liên lụy đến cô.

Thư Nhan mỉm cười: "Vậy, tôi đi trước."

"Cô biết cậu ta à?" Lúc hai người đi xa rồi, ông Hồ mới hỏi.

"Lúc trước có chút chuyện xảy ra, anh ấy đã cứu tôi." Thư Nhan không nói sự thật, mà chuyện đó cũng không cần thiết, Phương Trạch Vũ giúp cô cũng là sự thật.

"Người này là một người tốt, nhưng danh tiếng lại bị người ta hại bôi xấu." Ông Hồ cảm thán nói một câu.

"Ông biết sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn ông Hồ.

"Người biết chuyện này ai mà không biết, lúc trước cậu ta cứu người lại chọc vào người khác, ban đầu còn sinh hoạt rất tốt không có chuyện gì, nhưng đáng tiếc có người liều mạng bội nhọ cậu ta." Ông Hồ liếc mắt nhìn hai phía, thì thầm: "Chín mươi phần trăm chính là mẹ kế của cậu ta, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, những người ngoài như chúng tôi dù biết rõ nhưng cũng không thể nói thêm được cái gì."

Tóm lại có người biết chuyện, nhưng đáng tiếc không ai giúp được anh cả, Thư Nhan thở dài ở đáy lòng.

"Bọn tôi cũng có hợp tác với nhau mấy lần, cũng xem như là bạn bè, tôi nói một câu này khó nghe một chút, dù cậu ta có giúp người đi chăng nữa thì cô tốt nhất đừng có chào hỏi cậu ta trên đường cái, tránh để liên lụy đến mình." Ông Hồ không nói nguyên nhân, nhưng Thư Nhan biết rõ ý của ông ấy.

Phương Trạch Vũ cô đơn một mình, còn Thư Nhan thì sao, cũng cô đơn một mình dẫn theo hai đứa bé, không có chồng ở bên cạnh, nếu như hai người đi chung với nhau, thì khó tránh khỏi bị người ta nói này nói nọ.

"Cảm ơn ông." Thư Nhan biết ông Hồ có ý tốt.

Nếu đã đến cái thôn này, Thư Nhan cũng thuận đường đi tìm Lâm Tuệ, nói với cô ấy về thời gian mình dọn nhà một chút: "Thời gian lần trước tôi hỏi cũng nói là ngày mười sáu hay hai mươi lăm là ngày tốt nhất giống như chị. Nhưng mà ngày mười sáu, tôi lại có việc, nên đẩy lên ngày hai mươi lăm. Tôi đã mua phòng trước và trùng tu xong trước chị, cuối cùng chị lại chuyển đến đó sớm hơn cả tôi." Lâm Tuệ chọc ghẹo một câu, rồi hỏi tiếp: "Ngày hôm đó, chị mời bao nhiêu người thế? Chúng ta bàn bạc mua một ít đồ ăn với bát đũa nữa, có thể lấy đồ từ trong nhà trước của tôi ra dùng cũng được."

Chuyển nhà mới chắc chắn phải mời người đến chúc tân gia, nhưng Thư Nhan lại không quen nhiều người ở Nam Thành, chắc phải mời Hồ Thụy Tuyết, một nhà Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, vợ chồng ông Trương, ông Hồ, thêm hai vợ chồng ở quán trọ cũng phải mời đến, những người này cô đều đã nghĩ kỹ trước đó, nhưng chỉ còn một người làm Thư Nhan vẫn đang do dự, có nên mời Phương Trạch Vũ đến không?

Chương 182

"Chị sao thế? Chị vẫn chưa nghĩ ra sao? Dù sao, cũng còn rất nhiều thời gian, chị cứ từ từ nghĩ cũng được." Lâm Tuệ cho rằng cô chưa sắp xếp xong danh sách khách mới.

"Không phải, trong lòng tôi đã có ước lượng rồi, chị cũng biết năm nay tôi mới đến Nam Thành, nên không có nhiều người quen biết, tổng cộng lại cũng chỉ có mười mấy người chưa đến hai mươi nên cũng tầm khoảng hai bàn." Thư Nhan tính toán đại sơ một chút, chắc cũng tầm đó.

"Thế thì tốt, chị có sắp xếp xong thực đơn chưa? Tôi đã sắp xếp xong thực đơn từ lâu rồi, chị có cần tôi đưa cho chị một phần không?" Lâm Tuệ cũng âm thầm tính trong lòng, hai bàn vẫn khá dễ dàng.

"Tôi đang lo cái đó đấy." Trước kia, Thư Nhan mời khách ăn cơm đều đi ra ngoài, chọn đại một bàn là được, nhưng khi đến mời cơm ở nhà thì cô không biết làm sao cho tốt nữa.

"Vậy được rồi, buổi sáng ngày mười sáu hôm đó tôi sẽ đi chung với chị để mua thức ăn. Đến lúc đó, bảo Tú Nguyệt cùng đến giúp đỡ, hai bàn ăn ba người chúng ta không khó làm đâu." Lâm Tuệ vui vẻ cười nói.

"Không những thế, tôi đã mời được cô em chồng của Tú Nguyệt rồi, đến lúc đó em ấy sẽ đến giúp đỡ, bốn người chúng ta một người rửa rau, một người thái thịt, hai người xào rau là được rồi." Hiện tại, Thư Nhan lại sợ căn phòng bếp của mình diện tích khá nhỏ chứa không được nhiều người như vậy.

"Vậy thì tốt rồi đấy, nhiều người cũng bớt đi vất vả một xíu." Lâm Tuệ tìm đưa cho Thư Nhan một tờ giấy: "Đây là thực đơn bọn tôi sắp xếp một bàn tiệc bình thường, chị nhìn xem một chút có thể thêm vào thức ăn đặc sản của quê các chị hay không."

"Tôi còn còn biết mấy món chính đặc sản quê nhà, đến lúc đó tôi nấu cho các chị nếm thử." Thư Nhan đọc thực đơn, trong lòng cũng nhẩm tính toán.

"Vậy tôi có thể đợi đến khi ăn món chính của cô rồi." Lâm Tuệ tiễn Thư Nhan ra ngoài.

Ngày thứ hai, Thư Nhan đến công ty nói với Hồ Thụy Tuyết mình sẽ dọn nhà vào ngày mười sáu, Hồ Thụy Tuyết lập tức xung phong nhận việc, cô ấy nói mình cũng phải giúp đỡ.

"Cô biết nấu cơm sao?" Thư Nhan còn nhớ đến cảnh tượng dạy cô ấy nấu súp ngọt lần trước, giống hệt như đánh nhau, đừng nói đến lúc đó cô ấy càng giúp càng loạn thêm, không bằng cứ để họ làm được rồi.

Hồ Thụy Tuyết ỉu xìu, nói: "Tôi sẽ rửa chén giúp cô." Sau khi nghe Thư Nhan xin lỗi, mới hừ nhẹ một tiếng: "Cô không cần mua hải sản đâu, trong nhà của tôi có người đưa cho rất nhiều, hoàn toàn ăn không hết được, lát về tôi sẽ mang đến cho cô, xem như đó là quà chúc mừng cô tăng chức."

Thư Nhan không khách sáo với cô ấy, viết một tờ giấy đưa ra, còn nói đùa là cô ấy dọn sạch nhà mẹ đẻ rồi.

"Cô đi nhanh đi, chứ còn như vậy nữa tôi không tăng cô đâu." Hồ Thụy Tuyết chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nói: "Còn có một chuyện, tôi muốn nói với cô một xíu, quảng cáo của công ty chúng ta sẽ phát và tối ngày hôm nay."

"Nhanh như vậy sao, ở đài truyền hình nào thế?" Thư Nhan ngạc nhiên và vui mừng nhìn Hồ Thụy Tuyết.

"Đài truyền hình Nam Thành, buổi tối nay sẽ phát, ban đêm cô phải mở ti vi lên xem một chút." Hồ Thụy Tuyết cũng rất vui mừng, có thể thành công thì phải nhờ quảng cáo này rồi.

Thư Nhan vỗ nhẹ tay: "Nhà kho của chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu hàng rồi?" Cô có thể biết được rõ ràng về uy lực của quảng cáo.

"Tầm ba trăm ngàn bộ rồi, nhiêu đó có thể đối phó một trận." Những món tồn kho này cô ấy với Thư Nhan đã nghiên cứu nhiều lần mới quyết định.

Nói thật, ông Trương kia rất may mắn, đúng lúc gặp được một người trên tỉnh về lấy hàng cho nên mới có thể làm ra lượng hàng nhiều như thế.

Thời gian vàng của đài truyền hình Nam Thành phát quảng cáo hai phút kia của công ty họ, Thư Nhan thuê một căn phòng có TV, bình thường sau khi ăn cơm thì sẽ cho bọn nhỏ xem một tiếng đồng hồ, ngày hôm nay Thư Nhan vừa về nhà đã mở ti vi lên.

Thiên Bảo còn tưởng rằng mẹ bận nên quên vờ như không phát hiện, nhưng Thanh Thanh lại khá thật thà nói: "Mẹ, hôm nay mẹ mở TV sớm."

Thư Nhan quay đầu lập tức bắt gặp dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Thiên Bảo, phụt cười ra tiếng: "Mẹ không có mở sớm, lần trước chúng ta đến nhà dì Tuyết chơi, dì ấy có chiếu một quảng cáo trên TV đó, mẹ mở ra xem."

Rất nhanh, trước màn hình truyền hình của họ xuất hiện một đoạn quảng cáo.

Người vợ mặc quần áo đàng hoàng đứng ở trước gương xoay trái phải soi mình, dáng người mập mạp khiến cho cô ấy vô cùng không vui, vì xinh đẹp cô ấy đành cởi bỏ quần áo bằng len. Sau đó hài lòng gật đầu, nhưng vừa mới mở cửa ra lại gặp một trận gió lớn thỏi vào làm cho người vợ kia lập tức ôm mình run lẩy bẩy, lúc này người chồng mới xuất hiện kéo người vợ về lại phòng, lãng mạn đưa cho cô ấy một bộ quần áo mùa thu.

Chương 183

Người vợ nghi ngờ mặc bộ quần áo mùa thu vào, xoay một vòng ở trước gương, không giống như đang mặc quần áo giữ ấm nhưng lúc đi ra cửa gió rét thổi tới, người vợ kia lại không có cảm giác lạnh chút này, cô quay đầu nhìn người chồng cũng đang mặc bộ quần áo mùa thu, hai người hạnh phúc nhìn nhau cười.

Quảng cáo có hơi tầm thường, nhưng ở thời đại này, quảng cáo như vậy cũng là lần đầu tiên xuất hiện, trong mắt tất cả phụ nữ nhìn thấy quảng cáo đều bị thu hút.

Rất nhiều người vợ vô tình hoặc cố ý nói với chổng rằng đồ đạc của mình quá dày cần một bộ quần áo mùa thu.

Có người hiểu lập tức mua một bộ cho vợ, nhưng có một số nghe không hiểu lại bị vợ mình trách cứ có mũi có mắt mà không biết trông. Dù sao, phụ nữ đã gây phiền cho đàn ông, thì có thể kíp nổ khắp mọi nơi.

Ngay sau đó, từng truyền hình của CCTV công chiếu toàn diện quảng cáo, lập tức giống như chỉ cần mở ti vi lên đã có thể nhìn thấy nhãn hiệu quần áo mùa thu Tiêm Tuyết mà công ty Nhan Tuyết sản xuất.

Điện thoại của công ty bị gọi đến sắp nổ, chỉ cần có quảng cảo phát ra một nơi, đều có người gọi điện thoại đến lấy hàng.

Ban đầu, đồ tồn kho đủ nhiều nhưng cuối cùng, hơn ba trăm ngàn bộ quần áo mùa thu chỉ vẻn vẹn trong một ngày lập tức bán sạch.

'Không cần đưa lý do cho tôi, bây giờ tôi chỉ muốn anh trả lời là có thể gia tăng sản lượng được hay không? Làm sao để giải quyết vấn đề này." Hồ Thụy Tuyết đặt văn kiện xuống kẹp, bình thản nói chuyện với bộ quản lý sản xuất ở đối diện.

"Chúng ta đã mở toàn bộ xưởng dự bị rồi, bây giờ một ngày có thể làm ra ba mươi ngàn bộ quần áo, nhưng còn thiếu rất nhiều." Người Trung Quốc nhiều như vậy, các nơi đều gọi đến đòi nhập hàng, họ cũng bị áp lực của sản xuất rất lớn.

"Ban đầu, không phải tôi đã nói tìm mấy nhà máy làm tay rồi sao? Bên kia nói thế nào?" Hồ Thụy Tuyết cũng biết việc này khó cho quản lý sản xuất, cô ấy cũng không ngờ tiếng vang của quảng cáo này lại lớn như vậy.

"Tôi cũng đã liên hệ với họ, tất cả tài liệu cũng đưa qua đó rồi, tôi tin chắc họ sẽ lập tức có thể xuất hàng ra. Nhưng tài liệu này có chút muốn cung mà cung không được."

"Chuyện tài liệu thì cậu không cần để ý, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết. Anh chỉ cần quản lý tốt bộ phần sản xuất là được rồi." Khi các quản lý sản xuất rời đi, Hồ Thụy Tuyết lập tức gọi điện thoại cho Hồ Thụy Dương: "Anh Cả, em cần nhiều tài liệu hơn nữa."

"Em nói thẳng với trợ lý của anh là được, họ sẽ lập tức sắp xếp người đưa cho em." Hồ Thụy Dương vẫn luôn để ý đến công ty của Hồ Thụy Tuyết, ban đầu anh ấy nhìn cách này đã biết sẽ thành công, nhưng anh ấy cũng không ngờ được sẽ thành công lớn như vậy, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi thôi, đã nhanh chóng biến thành hàng hiệu của cả nước, chỉ cần phân đoạn hậu kỳ của họ không xảy ra vấn đề gì thì người trong ngành sản xuất quần áo coi như có thể đứng vững gót chân rồi.

"Cảm ơn anh Cả."

Mùa đông này, nếu như bạn không có một bộ quần áo mùa thu Tiêm Tuyết thì bạn là người lạc hậu. Nhất là những cô gái còn trẻ, thường xuyên mặc quần áo cồng kềnh đi ra ngoài sẽ bị người khác dị nghị ở sau lưng, dù họ có tiền hay không vẫn mua ít nhất một bộ quần áo mùa thu Tiêm Tuyết tùy theo từng tuổi tác của mình, đồng thời hình như mua bộ quần áo này xong, họ cũng sẽ trở thành những người đi trước trào lưu.

"Cậu đã mua quần áo mùa thu Tiêm Tuyết chưa?"

"Mua rồi, tớ mua từ lâu rồi, mặc vào rất dễ chịu, thật không thẹn danh là quảng cáo của CCTV phát ra."

"Còn phải nói. Ban đêm khi đi ngủ mà mặc vào cũng rất tuyệt đó, vừa ấm lại vừa dễ chịu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-179.html.]

"Đúng thế, trước kia mặc quần áo len bên ngoài thêm áo lên còn có áo bông, phủ lên người như một con gấu, bây giờ thì tốt rồi, cậu nhìn eo của tôi đi, chúng đều lộ ra ngoài này."

"Cơ thể của cậu đã rất xinh đẹp rồi, trước đó mẹ của tớ còn nói quần áo mỏng quá sẽ không giữ ấm được. Tớ lập tức mua cho bà ấy một bộ, bà ấy mặc vào xong nói ấm áp hơn với quần áo len, còn mua cho ba tớ một bộ nữa."

"Quần áo làm bằng len vừa dày lại vừa nặng, còn hở khi gió thổi đến chui tạt vào trong mấy cái lỗ đó, không lạnh sao được, vẫn là quần áo mùa thu tốt nhất, vừa ấm lại vừa mỏng, lúc lạnh một chút mặc thêm áo nhung, nghe nói còn sản xuất ra một áo khoác nhung dày nữa, đến lúc đó có thể mua một bộ, đợi sau đến ngày tuyết rơi rồi mặc cũng được lắm."

Đối thoại như thế này đã diễn ra rất nhiều nơi, đến mức đơn hàng của công ty Nhan Tuyết tăng lên nhiều giống như hoa tuyết rơi xuống.

Chương 184

Thư Nhan cũng ở công ty giúp đỡ, chào đón những khách hàng khá ớn, sau khi nói qua những chuyện bình thường ở công ty, Thư Nhan sẽ dẫn họ đến thẳng cửa hàng kinh doanh trực thuộc.

"Cửa hàng này là cửa hàng kinh doanh trực thuộc của chúng tôi, chúng tôi không phải sản xuất mỗi quần áo mùa thu, mà còn có quần áo ở nhà, quần áo lót đều ở trong kế hoạch của chúng tôi, mọi người có thể xem một ít kiểu dáng và chất lượng của chúng." Đúng vậy, một kế hoạch khác của công ty chính là chiêu mộ các đại lý gia nhập mở ra liên minh thương nghiệp.

Lúc trước, Hồ Thụy Tuyết muốn mở cửa hàng kinh doanh trực thuộc đã suy nghĩ về chuyện đại lý này, Thư Nhan cũng đã quyết định xong, cho nên lúc các khách hàng lớn đến công ty thì họ sẽ dẫn những khách hàng này đến xem xưởng, sau đó lại dẫn họ đi một vòng cửa hàng kinh doanh trực thuộc.

"Những mẫu quần áo này đều là quần áo ở nhà và áo quần lót, sau này công ty cũng sản xuất sao?"

"Đương nhiên, toàn bộ những mẫu mã ở đầy đều do công ty chúng tôi thiết kế và sản xuất, nhà xưởng sản xuất quần áo lót đã được chuẩn bị xong, sắp đến có thể tham gia vào sản xuất rồi, cả nhà xưởng sản xuất quần áo ở nhà cũng như thế."

Lúc họ đang nhìn quá trình làm việc bên trong cửa hàng, thỉnh thoáng lại có khách tiến vào, có lẽ vì ở đây có quá nhiều đàn ông nên các cô ấy không có ý muốn mua quần áo lót, họ chỉ mua quần áo mùa thu hoặc quần áo ở nhà rồi rời đi.

Có rất nhiều ánh mắt của những người khách hàng sáng lên, chỉ cần tìm được vị trí tốt cộng thêm có Nhan Tuyết và bảng chữ vàng Tiêm Tuyết này, họ chắc chắn có thể kiếm ra tiền.

"Tôi muốn biết làm sao gia nhập vào liên minh, công ty có thể nâng đỡ và giúp đỡ cho chúng tôi bằng cách nào?" Có người dẫn đầu chủ động nêu lên thắc mắc.

"Tạm thời, công ty chỉ tuyến năm mươi đại lý gia nhập vào liên minh thương nghiệp, tạm đặt ở tại thành phố thứ nhất và thứ hai, yêu cầu có hợp đồng mời của mặt bằng cửa hàng, đương nhiên mặt bằng cửa hàng của liên minh là tốt nhất, phí gia nhập vào liên minh mười ngàn. Sau khi gia nhập vào liên minh, công ty sẽ cử người trong nhóm đến giúp đỡ mọi người thiết kế và trang trí, trưng bày hàng hóa, huấn luyện nhân viên vân vân."

"Phí gia nhập liên minh mười ngàn sao?" Trong đó, có mấy người cảm thấy phí gia nhập liên minh quá cao.

"Đó là ưu đãi đầu tiên của chúng tôi cho nhóm gia nhập liên minh đầu tiên, nhóm thứ hai tuyệt đối không chỉ phí gia nhập liên minh như thế này, mọi người chắc cũng biết rằng cường độ quảng cáo của Nhan Tuyết chúng tôi với nhãn hiệu Tiêm Tuyết lớn bao nhiêu, hiện tại đã trở thành nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, lúc này mọi người gia nhập với chúng tôi đồng nghĩa có thể lập tức kiếm được món tiền hời rất lớn, ai có thể uống món canh đầu tiên thì phải xem dám quyết đoán hay không." Thư Nhan cười mỉm, cơ hội đã bày ra trước mắt họ rồi, nếu họ còn do dự không nắm chặt như thế nữa, thế thì không thể trách được cô.

"Thế nhập hàng ở đâu? Công ty có ưu đãi gì?" Một người phụ nữ trong đó đã quyết định phải gia nhập vào liên minh, vậy nên người này quan tâm đến việc tìm hiểu sâu hơn.

"Chúng tôi đã tính rồi, cộng toàn bộ hàng hóa với một ít hàng tồn kho lại được khoản chừng mười ngàn lượng. Có hai cách, cách thứ nhất, nhập mười ngàn hàng lần đầu có thể giảm 45%, giai đoạn sau giảm 50%. Cách thứ hai, nộp trước năm mươi ngàn, chúng tôi sẽ tặng mười ngàn nhân dân tệ hàng hóa cho người đó, tương đương với miễn phí phân phối."

Phí gia nhập liên minh mười ngàn, năm mươi suất là năm trăm ngàn tiền mặt, nếu như họ chọn nạp năm mươi ngàn trước, với vốn ba triệu cũng có thể ngay lập tức mở nhà máy quần áo ngủ và nhà máy quần áo lót. Nói là đưa mười ngàn lượng tiền hàng, nhưng thật ra chỉ cần tốn hơn một ngàn, dù sao chắc chắn họ sẽ kiếm được.

"Nạp năm mươi ngàn có nghĩa, chúng tôi sẽ đặt cọc tiền vào công ty, sau đó lấy hàng thì sẽ khấu trừ vào trong số tiền đó, thế công ty giảm giá cái gì cho tôi?"

"Đúng vậy, sau này mọi người đến lấy hàng sẽ trừ vào trong số tiền đó, lần đầu nạp sẽ giảm 45%, sau này cũng sẽ giống như cách đầu giảm 50%, có thể sau này công ty còn có các hoạt động khác và giảm nhiều hơn."

Có rất nhiều người ở đây đã chụm lại ghé tai bàn bạc với nhau, hiện tại tên tuổi của Tiêm Tuyết càng ngày càng lớn, đồng nghĩa với việc họ chỉ cần mở cửa hàng này ra lập tức sẽ có chuyện làm ăn tốt, có chuyện làm ăn tốt đương nhiên có thể kiếm được tiền.

"Mặt khác, ngoài các cửa hàng do chúng tôi điều hành trực tiếp ở các thành phố cấp một, chúng tôi sẽ phân chia các khu vực và mỗi khu vực chỉ cho phép một cửa hàng gia nhập trong liên minh buôn bán, cho nên người nào có ý phải tranh thủ thời gian ký hợp đồng, lỡ đâu bị người khác ký trước thì không còn cơ hội nữa." Thư Nhan cười mỉm, nhóm thêm một mồi lửa.

Chương 185

Ngay lập tức có ba người ký hợp đồng, họ tỏ ý mình sẽ thuê mặt bằng cửa hàng khi gia nhập liên minh, Thư Nhan mời họ đến công ty ký thỏa thuận, sau đó thanh toán tiền đặt cọc xong, khu vực đó tạm thời thuộc về họ.

Thập niên 90 là một thời đại phân hóa lưỡng cực rất nghiêm trọng, một bên là nhóm người có tư tưởng bảo thủ, họ cảm thấy nên ôm khư khư cái bát sắt cũ mới là tốt nhất, một bên khác là những người muốn sáng tạo một bầu trời mới, tư tưởng và con người cũng cởi mở.

Đám người có thể từ các nơi khác chạy đến Nam Thành đều là những người có gan lớn, mạnh dạn đi đầu và quyết đoán, họ nhìn qua cửa hàng kinh doanh trực thuộc, rồi lại nghe người vạch kế hoạch tiếp theo của công ty Nhan Tuyết, đa số họ đều chọn gia nhập vào liên minh.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhờ quảng cáo của Nhan Tuyết phát lên quá vang đội, nhất là khi phát lên CCTV, công ty này tương đương với việc bảo vệ cho tất cả mọi người.

Ban đầu Hồ Thụy Tuyết còn nghĩ muốn tuyển được 50 suất thì phải mất một khoảng thời gian, kết quả không đến ba ngày, toàn bộ 50 suất đã bị lấp kín.

"Chúng ta có cần mở thêm một nhóm suất nữa không?" Hồ Thụy Tuyết nhìn số tiền trong tài khoản của công ty, lòng cũng ngo ngoe rụt rịch.

Tất cả mọi người đều tính toán một khoản, chi trả mười ngàn nhân dân tệ để mua một sản phẩm, có thể sau hoạt động sẽ không còn nữa, nhưng nếu chi năm mươi ngàn nhân dân tệ, bạn cũng có thể gửi vào mười ngàn tiền hàng và hơn nữa tất cả đều được giảm 45%, đương nhiên mọi người sẽ lựa chọn cách thứ hai.

"Không được, sạp hàng không thể trải quá rộng, tạm thời cứ năm mươi nhà trước đã, sau này mở một bộ phận khác chúng ta lại dồn sức tuyên truyền, đến lúc đó mọi người các nơi muốn gia nhập vào liên minh thương nghiệp tự tìm tới cửa." Thư Nhan lắc đầu, chuyện này không phải là gan lớn hay nhỏ nữa mà là phải đánh trúng đ.â.m gọn mới tốt.

Hai ngày này vừa phải đưa đón con, vừa phải bận rộn ở công ty, Thư Nhan cảm thấy cơ thể mình đã sắp đổ, cô xoa huyệt thái dương của mình nói với Hồ Thụy Tuyết một tiếng, rồi chuẩn bị xuống lầu đi đón con.

"Dáng vẻ của cô như thế này không được đi, cô tìm người giúp việc đi, đừng khiến cơ thể mình mệt đến c.h.ế.t như thế."

"Tôi cũng muốn tìm, lúc trước tôi cảm thấy mình vừa thuê một căn phòng đã tìm thêm người giúp việc rất khoe khoang, sau này tôi vừa trông cửa hàng vừa phải nhập hàng, tôi lại nghĩ tìm một người giúp việc, chỉ cần một bà dì quét dọn vệ sinh, nấu cơm là được rồi, chăm sóc đứa trẻ thì khó khăn quá, nên gần đây tôi vẫn đang suy xét, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được." Tuổi của hai đứa bé không lớn, nếu tùy tiện tìm một người cũng khiến Thư Nhan lo lắng.

"Được, đúng là bà dì thật khó tìm, lúc tôi kết hôn, ba mẹ tôi đã cho một bà dì trong nhà đi theo tôi về nhà mới, bây giờ tôi lại về nhà mẹ đẻ, nên cũng không có tìm nữa, tôi không có kinh nghiệm về mặt này, thế này đi, sau khi tôi về nhà nhờ mẹ tôi giúp tìm xem, nếu có người thích hợp thì giới thiệu cho cô." Hồ Thụy Tuyết thật sự không biết ai, nếu không cô ấy đã giới thiệu cho Thư Nhan rồi.

"Nếu vậy đương nhiên là quá tốt rồi."

Dù bận rộn ở công ty ra sao cũng không thể bỏ qua ngày chuyển nhà.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Tuệ, Ngô Tú Nguyệt và cả Trương Hoa Tú đã đến gõ cửa, Thư Nhan nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Hôm nay cũng quá sớm, trời còn chưa sáng nữa mà."

"Đâu có sớm, đã hơn năm giờ rồi đó, nhanh dọn dẹp một chút rồi chúng ta cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, hôm nay cũng phải mua nhiều đấy." Ý của Ngô Tú Nguyện là muốn động tác của Thư Nhan nhanh lên.

"Được rồi, hải sản thì không cần mua, tôi có một người bạn mang đến cho tôi rồi." Cô đang nói, lại thấy Hồ Thụy Tuyết đi lên.

"Tất cả đều ở đây à? Tôi cũng không biết phòng mới của cô ở đâu, nhanh chuyển mấy đồ vật ở dưới lên đi."

Đám người nhiệt tình ồn ào xuống lầu, chỉ thấy theo sau xe của Hồ Thụy Tuyết là một chiếc xe bán tải nhỏ, chất đầy đồ ở phía sau.

"Trời má, cô thật sự dọn sạch nhà mẹ đẻ đó hả?"

"Cô nói bậy gì đó?" Hồ Thụy Tuyết trừng mắt cô, nói: "Trước tiên, mang mấy thứ này lên phòng mới đi, xem coi còn thiếu thứ gì cần mua cái gì, sau đó sẽ đi mua luôn một thể."

Lâm Tuệ với Ngô Tú Nguyệt liếc nhìn nhau, họ không ngờ Thư Nhan lại có thể quen với một người nhiều tiền như vậy.

Cũng may có thang máy, nếu không nhiều đồ như vậy thật sự chuyển đến c.h.ế.t người.

Một thùng cua lông, một thùng tôm hùm, một thùng tôm càn xanh, đủ loại cá, thịt, trừ mấy đồ tươi sống này ra còn có nhiều thùng nhỏ hoa quả khô.

Chương 186

"Mấy thứ tươi sống này sẽ ăn vào hôm nay, hoa quả khô thì cô giữ lại từ từ ăn, cũng may trong nhà của tôi rất nhiều, nếu thích thì lần sau lại lấy một ít cho cô." Hồ Thụy Tuyết bảo người ta mang hoa quả khô và những thức ăn tươi sống chia ra đặt xuống.

"Không cần không cần, nhiêu đó cũng nhiều lắm rồi." Thư Nhan cũng không phải người không biết xấu hổ, ba mẹ của Hồ Thụy Tuyết có thể nghĩ cô là một người ham món lợi nhỏ và chiếm lợi lộc từ người khác đó!

"Khách sào rồi, hiện tại các cô chuẩn bị làm gì đó?" Hồ Thụy Tuyết cười, hỏi.

"Chúng tôi đang định đi chợ mua đồ ăn, hải sản với thịt đã có rồi, chúng tôi đi mua thêm một ít rau dưa." Lâm Tuệ có điều kiện tốt hơn rất nhiều với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không có rụt rè gì trước mặt Hồ Thụy Tuyết

"Thế tôi lái xe chở mọi người đến đó." Hồ Thụy Tuyết đứng dậy, nói.

Đi chợ mua thức ăn không cần có nhiều người, Thư Nhan, Hồ Thụy Tuyết với Ngô Tú Nguyệt cũng theo đến nơi, để Lâm Tuệ với Trương Hoa Tú ở nhà dọn dẹp mấy thứ hải sản và thịt.

Bên này, chợ thật sự rất lớn trừ đến mùa rau dưa, còn có rất nhiều loại rau dưa khác, Thư Nhan mua mỗi loại một thứ.

Lúc đi ngang qua hàng thịt lợn, Thư Nhan còn mua thêm hai mươi cân, Hồ Thụy Tuyết cũng tới mua thịt bò và thịt dê, món thịt lợn xào rau không thể thiếu được, mua thêm hai con vịt và hai con gà, bàn tiệc không có gà với vịt cũng không được.

"Xong rồi, chúng ta về thôi."

Lúc đi ngang qua khách sạn, Thư Nhan lại nói một tiếng với ông chủ và bà chủ trong đó, mời họ giữa trưa phải đến ăn cơm.

Về đến nhà, mọi người bỏ đồ xuống, Thư Nhan nhìn thời gian, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ: "Tôi còn có một người bạn chưa mời, tôi đến đó mời một chút."

Người Thư Nhan nói chính là Phương Trạch Vũ, lần trước cô đi tìm riêng anh, cuối cùng lại bị từ chối, hôm nay Thư Nhan lại đến mời một xíu.

Lúc mở cửa ra lại là một bà cụ, Thư Nhan nhớ đến bà cụ chủ nhà cho thuê lần trước có một người chị em dâu, trong gương mặt bà cụ này rất hiền lành, nói chuyện cũng hòa nhã.

"Cháu tìm Tiểu Vũ à, cháu đợi một lát bà đi gọi thằng bé." Bà cụ đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới, không tệ, thắc lưng cứng m.ô.n.g lớn, là một người quản lý gia đình tốt.

Thư Nhan bị bà ấy nhìn mà cả người mất tự nhiên, đợi khi Phương Trạch Vũ đi ra rồi cô mới thở nhẹ một hơi.

"Bên kia, chúng tôi đã nấu cơm rồi, giữa trưa anh phải đến đó." Thư Nhan nhiệt tình và thật lòng mời anh đến.

Phương Trạch Vũ không nói chuyện, một lát sau mới hỏi: "Cô không sợ sao?"

"Sợ cái gì?" Thư Nhan cười khẽ: "Tôi chuyển nhà mời bạn bè đến chúc mừng, người nhiều như vậy sợ cái gì? Tôi cảm thấy anh không cần sợ bóng sợ gió như vậy, hơn nữa cho dù có lời nói khó chịu thì anh làm lơ bọn họ là được."

Năm người phụ nữ đi tới đi lui bận rộn cũng có chuyện trêu đùa nhau, trước tiên họ làm gà với vịt, sau đó còn chuẩn bị trước một ít món chính, toàn bộ rau dưa đều cắt xong và bày ra, đồ ăn cũng xào sớm một chút nếu không để lâu màu sắc sẽ bị sẫm đi, mùi vị cũng không còn ngon như lúc tươi nữa.

Không bao lâu sau, vợ chồng ông Trương đến, Diệp Thục Cầm nhìn thấy các cô đang bận rộn lập tức cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên đi vào giúp đỡ.

"Không cần, không cần đâu, mấy người chúng tôi làm được rồi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn lại.

"Thật không cần sao? Tôi còn chuẩn bị muốn thể hiện một ít món sở trường cho các cô nếm thử đó."

"Chị dâu của các cô làm món thịt đông sườn, như thế này." Ông Trương giơ ngón tay cái lên: "Các cô chắc không muốn nếm thử à?"

"Vừa nghe tôi đã chảy nước miếng ra này, thể thì chắc chắn tôi phải thử một chút rồi." Thư Nhan lại cười nói.

Một lát sau nữa, vợ chồng khách sạn đến đây, Thư Nhan vội vàng đi tiếp đón họ, nhìn thấy trên tay của họ còn cầm theo quà, tỏ vẻ không vui nói: "Anh Cả với chị dâu sao lại khách sáo như thế."

Cô nhận quà trên tay của họ đặt ở một bên, mời họ vào nhà ngồi, kết quả bà chủ khách sạn cũng cởi áo khoác ra đến giúp đỡ.

"Thật sự không cần, chị cứ ngồi ở bên ngoài đợi là được rồi, đồ ăn sắp xong rồi."

"Không sao đâu, rảnh rỗi cũng đã rảnh rồi, con chị cũng rất thích ăn hải sản, chị cũng rất chuyên về mấy món này đó."

Phòng bếp hoàn toàn không chứa được nhiều người như vậy, Hồ Thụy Tuyết cũng đã chạy đi chơi với Thanh Thanh và Thiên Bảo từ lâu rồi.

Nhiều tay như thế, mỗi người làm vài món chuyên của mình rồi bọc tất cả món ăn thành hình tròn.

Hai chiếc bàn tròn lớn được mở ra, một cái là của Thư Nhan, một cái là nhờ Lâm Tuệ mang đến. Bát đũa cũng như thế, đều nhờ Lâm Tuệ mang đến, dù sao đến lúc Lâm Tuệ muốn tổ chức tiệc rượu, Thư Nhan cũng sẽ mang mấy đồ vật này sang lại.

Chương 187

Thời gian ăn cơm thoắt cái đã đến, thỉnh thoảng Thư Nhan lại nhìn ra cửa chính, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Vốn dĩ Thư Nhan tưởng là Phương Trạch Vũ đến nhưng mà không ngờ tới lại là Hồ Thuỵ Dương. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Thuỵ Tuyết, thấy vẻ mặt cô ấy cũng đang mờ mịt hiển nhiên là cô ấy cũng không biết Hồ Thuỵ Dương sẽ qua đây.

"Không gây cho em phiền toái chứ?" Hồ Thuỵ Dương mỉm cười nói: "Nếu không phải anh nghe thấy Tiểu Tuyết gọi điện thoại thì cũng không biết hôm nay em chuyển nhà, không mời mà đến thật sự ngại quá."

"Không sao, anh mau vào đi." Thư Nhan sửng sốt một chút rồi mới dịch người sang cho ấy đi vào. Khách xa tới trong ngày vui thế này thì không có đạo lý nào đẩy người ta ra ngoài được.

Hồ Thuỵ Dương vừa ngồi xuống thì chuông cửa lại lần nữa vang lên. Lúc này người đến là Phương Trạch Vũ, nhìn thấy anh tới là cả ông Hồ và Lâm Tuệ đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông Hồ biết Thư Nhan quen Phương Trạch Vũ cũng biết Phương Trạch Vũ đã cứu cô cho nên ông ấy cũng đã lập tức lấy lại tinh thần, còn Lâm Tuệ thì thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Lẽ ra một người đưa đón con còn phải đi làm việc giống như Thư Nhan mỗi ngày như vậy thì căn bản không có khả năng quen Phương Trạch Vũ mới đúng chứ.

"Vừa rồi mọi người đều đã làm quen nhau rồi còn hai người mới tới mọi người còn chưa quen biết, để tôi giới thiệu mọi người làm quen một chút. Đây là anh trai của Thuỵ Tuyết tên là Hồ Thuỵ Dương, còn người này là Phương Trạch Vũ, lần trước anh ấy đã giúp đỡ tôi và tụi nhỏ rất nhiều, nếu nói là ân nhân cứu mạng thì cũng không quá." Thư Nhan giới thiệu trọng điểm về Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ nhìn thoáng qua Thư Nhan, anh bảo vệ cô nhiều lắm cũng chỉ khoảng một thời gian, sao lại thành cứu cô rồi?

Thư Nhan không nhìn Phương Trạch Vũ mà trở lại chỗ ngồi của mình rồi bưng chén rượu lên trịnh trọng nói: "Tôi tin là trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mọi người đều rất tốt chưa bao giờ hỏi tôi làm những vấn đề khó xử cả. Thật ra rất đơn giản thôi, đàn ông giàu có đều sẽ coi trọng những người phụ nữ càng đẹp càng có văn hoá hơn. Nếu như người ta coi thường tôi thì có sống tạm bợ cũng chẳng thấy thú vị gì nên chúng tôi ly hôn, hai đứa nhỏ đi theo tôi, tiền tiết kiệm trong nhà cũng thuộc về tôi. Tôi cũng không sợ mọi người chê cười, nhà mẹ đẻ tôi trọng nam khinh nữ, nếu như bọn họ biết tôi có một ít tiền trong tay thì chắc chắn sẽ lột sạch hết đưa cho mấy anh em trai của tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới đưa hai đứa nhỏ tới Nam Thành. Tôi là một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ con chạy tới Nam Thành trời xa đất lạ, để có thể đi đến ngày hôm nay cũng là vì được mọi người giúp đỡ, tôi cũng không nói nhiều nữa mà xin cạn trước một ly."

"Khách sáo rồi, chúng ta đều giúp đỡ nhau thôi." Ông Hồ cũng bưng chén rượu lên rồi mỉm cười nói.

Những người còn lại đều nói một ít những lời khách sáo rồi từng người nâng chén rượu lên uống cạn, người nào không thể uống thì sẽ dùng đồ uống khác thay thế.

Thư Nhan lại cầm một ly lên kính Ngô Tú Nguyệt và Lâm Tuệ: "Người ta đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, đến cả anh chị em ruột của tôi cũng không thể thân thiết được bằng hai người. Mấy ngày nay, ít nhiều gì cũng là do mọi người giúp đỡ nếu không một mình tôi vừa làm ăn buôn bán vừa để ý tụi nhỏ đã sớm mệt không chịu nổi. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn mọi người."

Cô lại uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đến bà chủ quán trọ: "Lúc đó em thật sự rất khó khăn, phòng ở nói thu là thu ngay vừa lúc đó trong tiệm còn đang đi vào hoạt động phải đến đón đưa hai đứa nhỏ. Khi đó cả anh và chị dâu thuê nhà cho em, em... thật sự rất cảm ơn mọi người."

Một vòng đi qua, Thư Nhan lại đi đến trước mặt Phương Trạch Vũ: "Lần đó thật sự phải cảm ơn anh nếu không có lẽ tôi và tụi nhỏ thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Tôi vẫn luôn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh, thừa dịp hôm nay tôi kính anh một ly."

"Là cô..." Vốn dĩ Phương Trạch Vũ muốn nói là do cô cứu Đậu Đậu trước nhưng kết quả còn chưa đợi anh nói hết lời thì Thư Nhan đã cùng anh chạm ly uống một ngụm hết sạch.

Ông Hồ ở bên cạnh vỗ tay: "Bà chủ Thư rộng rãi quá."

Cuối cùng khi Thư Nhan kính rượu Phương Trạch Vũ thì rốt cuộc Lâm Tuệ mới hiểu ra vì sao cô lại mời anh, hoá ra là bởi vì anh đã cứu cô và tụi nhỏ.

Thức ăn trên bàn đều là món tủ của những người phụ nữ nên mọi người ăn uống đều khen không dứt miệng.

Ăn uống cũng gần xong, rượu cũng đã uống không ít nên mọi người đã có chút say, ông Hồ giờ tay đặt lên vai Phương Trạch Vũ nói: "Người anh em, những chuyện đó của cậu tôi cũng đã nghe nói rồi. Chuyện đó thật sự oan uổng không ngờ tới sau khi gặp chuyện này mà cậu vẫn còn đi cứu người nữa, cậu đúng là anh hùng." Ông Hồ dựng thẳng ngón cái lên.

Chương 188

Hồ Thuỵ Dương và Hồ Thuỵ Tuyết còn cả hai vợ chồng ông Trương đều không quen biết với Phương Trạch Vũ, nhưng mà Trương Hoa Phong, Ngô Tú Nguyệt và cả bà chủ quán trọ đều đã từng nghe tới tên của Phương Trạch Vũ nhưng mà bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Vừa mới ban đầu, khi thấy Thư Nhan mời anh đến làm khách thì trong lòng mấy người họ còn tràn đầy hoài nghi, lúc sau lại nghe thấy anh là người đã cứu Thư Hoan và hai đứa nhỏ nên bọn họ mới hiểu được. Kết quả sau khi nghe thấy ông Hồ nói như vậy thì lập tức lại nổi lên vẻ nghi ngờ.

"Mọi người không biết đâu, năm đó... rõ ràng là cậu em Phương này cứu một cô gái, kết quả cô gái kia lại sợ bị trả thù nên đã cắn ngược lại nói rằng cậu em Phương muốn giở trò với cô ta. Vì muốn giúp đỡ cô ta nên mấy người bạn học của cô ta mới đánh lộn với cậu em Phương. Còn có người kia bị đụng xe, rõ ràng là người này bị người trong nhà xô đẩy ra ngoài vậy mà còn dám cố tình thua đủ đổ hết lên đầu cậu em Phương." Ông Hồ thở dài: "Sau khi cậu em Phương xảy ra chuyện, cả nhà cô gái kia cũng dọn đi nên mọi chuyện đều không nói rõ ra được."

"Còn có cả loại chuyện này nữa sao, vậy không phải..." Vốn dĩ Ngô Tú Nguyệt muốn nói cô ấy có nghe bạn bè hàng xóm kể lại chính mẹ của Phương Trạch Vũ là người mở miệng nói ra, nhưng mà Phương Trạch Vũ còn đang ngồi ở chỗ này nên lời này cô ấy cũng không thể nói ra được.

"Đúng là có chuyện như vậy, năm đó có không ít người đều biết cậu em Phương bị oan uổng, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi thì ai còn nhớ rõ nữa? Dù cho có biết cũng chỉ có thôn này với thôn bên kia biết, kết quả ồn ào tới tận khu tây đều biết, biết vì sao không?" Ông Hồ cố ý không nói.

"Vì sao?" Quả nhiên bọn người Ngô Tú Nguyệt đều tò mò truy hỏi.

"Có mẹ kế thì sẽ có ba dượng, mẹ kế sợ cậu em Phương trở về tranh giành phòng ở nên cố ý đồn đại ra bên ngoài để làm hỏng thanh danh của cậu ấy." Ông Hồ bĩu môi, hiển nhiên làm ra bộ mặt coi thường ba mẹ của Phương Trạch Vũ.

"Gặp phải ba mẹ kế như vậy..." Diệp Thục Cẩm đồng tình nhìn về phía Phương Trạch Vũ.

Người mẹ này không phải là mẹ ruột nhưng còn ba vẫn sẽ là ba ruột mà? Sao có thể để mẹ kế đối xử với con trai mình như thế được?

"Trên đời này có rất nhiều ba mẹ vô tư như thế mà, ích kỷ cũng chẳng ít mà bất công lại càng nhiều." Thư Nhan uống một ngụm canh để áp lại mùi rượu, cô lại cười khổ nói: "Lúc tôi mang thai thì chồng trước của tôi có phụ nữ ở bên ngoài, cả nhà tôi đều biết hết nhưng vẫn lừa gạt một mình tôi. Chờ tới khi tôi phát hiện ra muốn đi tìm anh ta thì người đầu tiên ngăn cản tôi thế mà lại là ba mẹ của mình. Cũng chỉ bởi vì chồng trước của tôi có tiền, ngày lễ ngày tết có thể hiếu kính bọn họ. Mọi người có tin không, nếu lần này tôi mà không tới Nam Thành thì chắc chắn ba mẹ tôi sẽ bán tôi cho người khác để đổi lấy tiền, còn cả chút tiền trong tay tôi nữa bọn họ cũng sẽ sớm đoạt hết thôi."

Nghe thấy bọn họ nói như vậy bất tri bất giác Trần Phi cũng uống thêm hai ly. Anh ấy đổ thêm một ly nữa khăng khăng muốn chạm cốc với Phương Trạch Vũ: "Chúng ta xem như đồng bệnh tương liên, mẹ tôi vừa mới ra đi không bao lâu thì ông già nhà tôi cũng đã mang một người phụ nữ khác trở về. Tốt xấu gì ba của anh cũng còn nuôi dưỡng anh, còn ông ta còn chẳng thèm nuôi dưỡng tôi, nếu không phải tôi còn có ông bà nội thì tôi đã sớm c.h.ế.t đói rồi."

"Chỉ có thể nói mỗi nhà đều có khó khăn riêng, cậu em Phương còn cả cậu em Trần nữa, tôi kính các người một ly." Ông Hồ bưng rượu lên tu ừng ực hết sạch.

"Tôi cũng kính anh một ly." Trương Hoa Phong bưng chén rượu cụng cái cạch: "Thân chính không sợ bóng tà, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có thể tra ra được manh mối thôi."

Mấy người trên bàn thật ra đều đã hơi ngà ngà say nếu không bọn họ cũng sẽ không thể nói ra lời như vậy.

Thế nhưng Phương Trạch Vũ là ai, anh là người uống rượu như nước nên vẫn luôn không mở miệng. Anh cùng mấy người đàn ông chạm một ly, uống xong một ngụm lại ghé mắt nhìn thoáng qua Thư Nhan khóe miệng hơi nhếch lên: "Phải."

Cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng lão Trương còn phải đi đến nhà máy nên đi trước, hai vợ chồng bà chủ quán trọ còn muốn mở cửa nên cũng rời đi.

Trương Hoa Phong và Trần Phi đều đã say nên Ngô Tú Nguyệt và Trương Hoa Tú mỗi người lôi kéo một người đi trở về. Ông Hồ cũng đã say nên Phương Trạch Vũ phụ trách đưa ông ấy trở về, Hồ Thuỵ Dương đi nghe điện thoại nên cũng đã về từ sớm chỉ còn lại Hồ Thuỵ Tuyết và Lâm Tuệ ở lại giúp đỡ cô.

Loading...