Giám đốc Vương mỉm cười, đương nhiên là anh không tin lời Thư Nhan, một người có thể mua căn hộ một trăm hai mươi mét vuông trong một sớm một chiều thì sao có thể không có tiền chứ.
"Nếu cô muốn mua nhà để đầu tư, mua nhà ở phía nam thành phố cũng không có lợi lắm, tôi nghĩ nhà ở Tiểu Nam Môn cũng không tệ, chỗ đó cũng không biết khi nào sẽ được phá dỡ, nhưng nếu mua thì chắc chắn sẽ có lời." "Giám đốc Vương không có tiền, nếu như có chắc anh cũng sẽ mua mấy căn để dành rồi.
Thư Nhan hiểu ý cười cười: "Có tin tức nội bộ sao?" Tiểu Nam Môn hình như đã bị phá bỏ vào năm 1994 hay 1995. nhưng công tác chuẩn bị chắc hẳn đã được bắt đầu từ nhiều năm trước đó.
"Không phải, tôi chỉ nói như vậy thôi." Giám đốc Vương không thừa nhận.
Anh ta không thừa nhận, Thư Nhan cũng không hỏi nữa, nhưng bên phía Tiểu Nam Môn... đúng là có thể nghĩ tới.
Chắc là Giám đốc Vương đã nói trước một tiếng, nên chưa đầy một giờ sau, hộ khẩu chính thức ở Nam Thành của cô cuối cùng cũng đã làm xong.
TBC
Sau khi lấy được sổ hộ khẩu mới, Thư Nhan mở ra nhìn cột hộ có ghi tên mình, tiếp theo là con gái lớn Thư Cẩn Hi và con trai Thư Cẩn Thần, sau đó cô cẩn thận cất đi.
"Cảm ơn anh nhiều lắm, trưa nay cùng dùng bữa được không?" Thư Nhan chân thành mời Giám đốc Vương.
"Tôi còn phải đi làm nữa, hơn nữa trưa nay tôi cũng có hẹn rồi, thật sự rất xin lỗi cô, lần sau, lần sau tôi sẽ mời cô dùng bữa sau nhé." Giám đốc Vương lịch sự từ chối.
Thư Nhan giữa anh lại, rồi mua tặng anh hai đầu thuốc xịn: "Vì anh không dùng bữa được, nên anh phải nhận mấy điếu thuốc này."
"Vậy thì tôi đành mặt dày nhận lấy vậy."
Thư Nhan vỗ vỗ cái túi, từ nay về sau cô với hai con đã là người Nam Thành, không còn liên quan gì đến Tây Thành nữa.
Nghĩ đến Tây Thành, Thư Nhan đi tới điện thoại công cộng gần đó để gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương.
Trong phòng karaoke chói tai, Thư Kiến Dương đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại có một cô gái muốn dựa vào anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa sợ không dám đến gần.
"Anh ba, có điện thoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-175.html.]
Thư Kiến Dương cầm điện thoại ra khỏi phòng karaoke, tức giận trả lời điện thoại: "Alo, ai vậy?"
"Anh ba, là em." Thư Nhan cảm thấy cạn lời: "Alo, anh ba, anh có nghe thấy em nói không?
"alo, xin chào..." Thư Kiến Dương đi ra đường lớn, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói bên kia: "Là Nhan Nhan sao, em chờ chút, anh dùng điện thoại cố định gọi lại cho em." Mẹ kiếp, chiếc điện thoại hỏng này đã tốn mất của anh hai vạn, ngoài khoe khoang ra thì chẳng có ích lợi gì cả.
Anh tìm một quán nhỏ, kéo ghế ngồi xuống mới gọi lại cho Thư Nhan.
"Anh ba, có nghe thấy không?" Thư Nhan cười nói: "Em đã nói là điện thoại cầm tay không dễ dùng, vậy mà anh vẫn mua."
Lúc này điện thoại cầm tay thật sự không thuận tiện lắm, vừa đặt lại vừa không dễ sử dụng, đợi thêm hai năm nữa, điện thoại di động sẽ có mặt trên thị trường, đến lúc đó mua luôn cái đó mới tiện.
"Những ông chủ khác cũng mua rồi, anh không thể bị bỏ lại, như vậy sẽ rất mất mặt, em ở Nam Thành thế nào rồi?" Thư Kiến Dương nhìn chung quanh, sau đó trầm giọng nói.
Thư Nhan bật cười, sau khi quen Thư Kiến Dương, cô cảm thấy anh thực sự rất vui tính.
"Em vẫn ổn, em lấy được hộ khẩu chính thức ở nam thành rồi nên muốn nói với anh một tiếng." Thư Nhan nhìn quanh, dường như chỉ muốn nói với Thư Kiến Dương.
"Lần trước không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Thư Kiến Dương có chút khó hiểu.
"Lần trước không phải hộ khẩu chính thức, hôm nay em mới nhận được hộ khẩu chính thức, còn đổi tên cho hai đứa nhỏ nữa. Thanh Thanh đổi thành Thư Cẩn Hi, Thiên Bảo đổi thành Thư Cẩn Thần, không còn việc gì khác nữa nên em gọi nói với anh một tiếng, vậy em cúp máy đây."
"Chờ đã." Thư Kiến Dương hô lên: "Tết năm nay em có về không? Chú hai với Kiến Bân đã đến gặp anh mấy lần, họ muốn anh đưa thông tin liên lạc của em cho họ. Nhưng anh đã từ chối và nói là không biết, nhưng chắc bọn họ cũng đã nghi ngờ rồi."
"Tết em không về, dù sao cũng không thể nói cho bọn họ biết em đang ở đâu, còn phương thức liên hệ của em thì anh cứ nói với họ rằng anh không có liên hệ gì với em là được rồi." Thư Nhan không chút do dự từ chối.
Quay lại để làm gì? Để họ bóc lột cô sao? Cô dám bảo đảm, nếu muốn ra khỏi cánh cửa đó một lần nữa thì không thể không đổ m.á.u một lần.
Thôn của Nguyên Thân còn rất phong kiến, ở đó họ coi con gái không ra con người, họ chỉ coi như tài sản riêng, trước khi lấy chồng là do cha mẹ sắp đặt, họ chỉ coi phụ nữ như một đồ vật, vốn không được đối đãi như con người.