Dường như lúc này Hồ Thuỵ Dương mới phát hiện ra mặt của Thư Nhan: "Làm sao vậy?"
"Không có gì đâu, em đi phẫu thuật laser để xoá tàn nhang thôi, nếu như không có việc gì vậy em đi trước đây, một lát nữa em còn phải đi đến bọn nhỏ tan học." Thư Nhan không tính toán tiếp tục nói chuyện với Hồ Thuỵ Dương nữa, quá mệt mỏi.
Thường ngày Hồ Thuỵ Tuyết đều muốn lôi kéo Thư Nhan cùng nhau ăn cơm nhưng hôm nay hiếm thấy cô ấy lại không kéo Thư Nhan ở lại mà đưa cô đến cửa thang máy.
"Thật ngại quá, anh cả tôi thường không phải như vậy đâu, mỗi khi gặp phải chuyện gì của tôi là anh ấy sẽ trở nên cực kỳ lo lắng." Hồ Thuỵ Tuyết nói với vẻ có lỗi.
"Không sao đâu, cô là cô còn anh ấy là anh ấy, tôi và cô là bạn bè, tôi lại còn cùng cô cùng nhau làm ăn nữa." Ngụ ý của Thư Nhan chính là đã biết Hồ Thuỵ Dương đang thử mình rồi. Hơn nữa đối với hành vi của anh ấy cô sẽ có chút tức giận nhưng cô sẽ không tức giận với Hồ Thuỵ Tuyết.
Hồ Thuỵ Tuyết nhìn theo Thư Nhan rời đi thì gương mặt tươi cười cũng thu lại, vẻ mặt cô ấy trầm xuống quay trở lại văn phòng: "Anh cả, anh muốn làm gì vậy?"
Hồ Thuỵ Dương vẫn làm ra bộ dạng mỉm cười tủm tỉm như cũ: "Không phải đã nói anh vừa lúc tiện đường lại đây sao, anh muốn nhìn xem rốt cuộc tình hình của công ty em như thế nào, anh sẽ tham mưu cho em."
"Thư Nhan đã về rồi, em là em gái của anh mà em còn không hiểu biết anh sao, vì sao anh lại muốn làm như vậy? Thông tin của Thư Nhan cũng đã nằm trên bàn làm việc của anh rồi, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ đồng bệnh tương liên giống như em thôi." Hồ Thuỵ Tuyết dừng một chút: "Anh cả, em với Thư Nhan là bạn bè, em không hy vọng chỉ vì vấn đề của anh mà em mất đi một người bạn này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-166.html.]
"Anh thật sự cũng chỉ muốn quan tâm em gái mình một chút thôi mà." Hồ Thuỵ Dương cảm thấy hơi oan ức nhìn Hồ Thuỵ Tuyết, hồi lâu sau anh ấy mới bất lực nói: "Được rồi, anh chỉ muốn đến nhìn xem rốt cuộc đồng bọn hợp tác với em là kiểu người gì thôi."
"Anh có ý gì? Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ ở Nam Thành dốc sức làm việc, cô ấy có gì để đáng bị hoài nghi?" Hồ Thuỵ Tuyết nhíu mày.
TBC
"Em nói bản thân cô ấy còn là người chưa học xong mấy năm tiểu học vậy vì sao lại nhận biết nhiều chữ như vậy? Thậm chí cô ấy đã viết ra một phương án khiến những người đứng đầu trong ngành quảng cáo đều phải trầm trồ khen ngợi?" Hồ Thuỵ Dương tin trên thế giới này có thiên tài nhưng không có người nào không học mà trở thành thiên tài được.
"Từ kết quả điều tra ở quê quán cô ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học, vẫn luôn giúp người trong nhà việc làm nông. Sau khi lấy chồng vẫn luôn ở lại nông thôn nuôi con, vậy rốt cuộc sao phương án kia lại được như thế? Một người thật sự chưa được đi học, chưa hiểu việc đời lại nghĩ ra được sao?" Nếu như không phải trên người Thư Nhan có nhiều điểm đáng ngờ thì hôm nay Hồ Thuỵ Dương đã không lại đây rồi.
"Chẳng lẽ anh không cho phép cô ấy là thiên tài sao? Có lẽ trước đây cô ấy vẫn luôn có ý tưởng này nhưng chỉ bị hạn chế mà thôi, hoặc là nên nói sau khi cô ấy ly hôn thì mới hoàn toàn hiểu ra. Không phải anh nghĩ Thư Nhan là giả đấy chứ?" Hồ Thuỵ Tuyết có hơi tức hộc m.á.u mồm hỏi lại.
"Tiểu Tuyết, em phải biết rằng những việc anh làm đều vì muốn tốt cho em thôi. Ngộ nhỡ cô ấy có dụng ý khác thì người tổn thương cuối cùng cũng chỉ là em. Anh chỉ không hy vọng em bị tổn thương mà thôi." Hồ Thuỵ Dương khuyên nhủ.
"Tốt cho em? Từ nhỏ tới lớn anh đều nói là muốn tốt cho em, bởi vì mấy chữ này mà em chưa từng có bạn lại càng không được tiếp xúc với những người khác phái cho nên em mới có thể bị Trương Bá Tông lừa. Lúc trước em muốn gả cho anh ta mãnh liệt như vậy một phần là vì quả thật em thích anh ta còn một phần là bởi vì em muốn phản kháng. Anh cả, em đã hai mươi bảy tuổi rồi, là mẹ của đứa con, anh có thể đừng coi em trở thành trẻ ba tuổi được không? Em có năng lực phân biệt rõ phải trái đúng sai." Hồ Thuỵ Tuyết kích động đến mức hai mắt ngân ngấn lệ: "Thư Nhan là một người bạn thật sự của em, về điểm này em sẽ không thay đổi đâu."
"Anh cũng không có ý không để cho em kết bạn với cô ấy. Anh chỉ cảm thấy cô Thư Nhan này có hơi kỳ quái, cô ấy được lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ lại ở nhà chồng nhiều năm như vậy, yếu đuối vô năng ngoan ngoãn phục tùng bọn họ. Vậy nên tại sao đột nhiên cô ấy lại xảy ra thay đổi lớn như vậy?" Còn cả sáng ý trong quảng cáo lần này nữa, ngón trỏ của Hồ Thuỵ Dương nhẹ gõ trên lưng ghế: "Anh không có ý gì khác, nhưng mà em với cô ấy làm việc hợp tác tốt nhất vẫn nên để ý nhiều một chút."