"Anh cả, sao anh lại tới đây?" Hồ Thuỵ Tuyết nhìn thấy người tới nên kinh ngạc hỏi.
Thư Nhạn tò mò đánh giá người kia, người này có vài phần nhìn tương tự Hồ Thuỵ Tuyết, ngũ quan càng thêm góc cạnh, nam tính hơn, là một loại rất có khí chất hiên ngang nhưng cũng tuấn tú phong độ nhẹ nhàng.
"Xin chào, tôi là anh trai Thuỵ Tuyết tên là Hồ Thuỵ Dương." Hồ Thuỵ Dương không trả lời vấn đề của Hồ Thuỵ Tuyết mà ngược lại lên tiếng chào hỏi với Thư Nhan trước.
Lúc đối mặt với trai đẹp thì đương nhiên mỗi một người phụ nữ nào đều sẽ vô thức kìm lại bản tính của mình, giống như giờ phút này giọng nói của Thư Nhan đã hạ thấp xuống hẳn hai độ: "Chào anh, tôi tên là Thư Nhan, là bạn của Thuỵ Tuyết."
"Tôi có nghe Thuỵ Tuyết nói qua về cô rồi, nếu như cô không ngại cô cũng có thể gọi tôi là anh cả giống như Thuỵ Tuyết." Hồ Thuỵ Dương ấm áp nói.
Gọi anh cả thì nghe qua hình như quá mức thân mật, gọi là anh cả Hồ thì lại quá kỳ quái, mà gọi là anh Dương thì lại càng thân mật hơn. Trong lúc nhất thời Thư Nhan giống như thật sự không biết phải gọi Hồ Thuỵ Dương là gì.
"Tuy rằng Thư Nhan là chị em của em nhưng anh muốn nhận người ta là em gái ngay khi vừa quen biết gần đây thì quả thật cũng quá chiếm hời rồi đấy. Thư Nhan, cô đừng để ý đến anh ấy cứ gọi là anh Thuỵ Dương đi." Hồ Thuỵ Tuyết đứng ra thay Thư Nhan giải vây.
"Là do anh đường đột." Hồ Thuỵ Dương phản ứng lại nói với vẻ có lỗi: "Lúc trước anh thường xuyên nghe Thuỵ Tuyết nhắc tới em, con bé nói nếu như mình cũng có một cô em gái như vậy thì sẽ thế nào. Từ lâu trong lòng anh đã coi em như em gái của mình, ngoài ra anh cũng rất tán thưởng về lòng dũng cảm và ý tưởng trong kinh doanh của em."
Trong lòng Thư Nhan hơi đột ngột một chút, thật sự chỉ là đường đột thôi sao? Với một nhân vật cỡ như anh ấy thì việc nói ra những gì trong đầu là không thể, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra những gì trong lòng đang nghĩ, chẳng lẽ đang muốn thử cô sao?
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Thư Nhan không thích giao thiệp với những kẻ có tiền, dường như bọn họ luôn cảm thấy người khác tiếp cận bọn họ là có mục đích. Lúc nói chuyện nói không chừng lời nói đó có thể là đang muốn thử người, ở chung như vậy thật sự cực kỳ mệt nhưng đương nhiên Hồ Thuỵ Tuyết lại là một ngoại lệ, nguyên nhân bởi vì cô ấy với cô đồng bệnh tương liên, vậy nên Hồ Thuỵ Tuyết đối với cô tương đối tốt bụng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-165.html.]
Những thứ này đều chỉ là suy đoán, trước mắt thì Hồ Thuỵ Tuyết là một người rất đáng để kết bạn. Đã là một người bạn thì trong lòng không nên hoài nghi tới hoài nghi lui, nhưng Hồ Thuỵ Dương lại không phải là bạn, lời nói của anh ấy rất đáng để người ta hoài nghi.
Thư Nhan ngồi ở một góc sô pha có hơi câu nệ cầm ly nước lên uống, có Hồ Thuỵ Dương ngồi bên cạnh làm Thư Nhan luôn cảm thấy áp lực rất lớn.
"Anh, anh tới đây có chuyện gì sao?" Hồ Thuỵ Tuyết hỏi lại một lần nữa.
"Không có việc gì, vừa lúc anh tiện đường đến bên này xử lý chút việc nên mới tới đây xem em thôi. Công ty của em làm ăn cũng không tệ lắm, thế nào, có gặp khó khăn gì không?" Hồ Thuỵ Dương rất giống như các bậc phụ huynh khác đều hy vọng đứa nhỏ nhà mình có thể thuận buồm xuôi gió, anh ấy hận không thể giúp cô ấy dọn sạch hết chướng ngại.
"Tạm thời cũng không có gì cả nên anh yên tâm đi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em như vậy sao?" Hồ Thuỵ Tuyết nửa nói giỡn.
"Không phải anh có ý này, anh chỉ lo lắng lần đầu tiên em làm buôn bán gặp phải khó khăn gì đó. Đừng cố gắng gượng quá, có gì có thể tìm anh anh giúp em giải quyết." Hồ Thuỵ Dương dẫn dắt từng bước.
"Thật sự không cần mà, có gì cần em chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh. Không phải anh còn có việc sao, anh nhanh đi đi đừng trì hoãn." Hồ Thuỵ Tuyết đuổi Hồ Thuỵ Dương rời đi.
Hồ Thuỵ Dương làm như không nghe thấy lại thay đổi đề tài nói: "Ngày kia là sinh nhật bà nội, Thư Nhan có muốn tới không? Vừa lúc bà nội anh cũng vẫn luôn muốn gặp em."
"Em sao?" Thư Nhan có hơi kinh ngạc chỉ vào mình.
TBC
"Đúng vậy, em là bạn thân của Thuỵ Tuyết, ở nhà Thuỵ Tuyết cũng luôn nhắc tới em. Bà nội đã từng nói rất nhiều lần bảo Thuỵ Tuyết đưa em về nhà ăn cơm, vừa vặn thừa dịp có cơ hội này." Hồ Thuỵ Dương chân thành nhìn Thư Nhan.
"Không được đâu." Thư Nhan nhanh chóng lắc đầu, nhà có tiền mở tiệc cô đến xem náo nhiệt làm gì? Đi để sắm vai hề cho người ta xem sao? Cô cũng không muốn bấu víu cành cao cho nên đối với tiệc hội của những kẻ giàu có cô thật sự không có hứng thú: "Anh nhìn mặt em đi, hiện tại đến cả ra cửa em còn chẳng dám huống chi là đi tham gia tiệc."