Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:45:21
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi rời đi, nhiều khách quen nhìn thấy mặt của Thư Nhan đều hỏi một câu, nghe cô nói là vì b.ắ.n laser xóa tàn nhan thì đều rối rít nói bọn họ đợi nhìn thấy hiệu quả của cô, nếu tốt cũng sẽ đi bắn.

Cả một ngày, khuôn mặt vẫn luôn nóng bừng đau rát, đến tối thì càng đau hơn, Thư Nhan gọi điện thoại cho bác sĩ, thầy thuốc nói với cô đây là hiện tượng bình thường, nếu thật sự đau quá không chịu nổi thì có thể chườm đá, căn phòng thuê này không có tủ lạnh, Thư Nhan bèn dùng khăn mặt thoa, nóng lên lại dùng nước lạnh, lặp lại mấy lần như vậy, cảm thấy lúc thoa thì tốt hơn chút, không thoa lại khó chịu, dứt khoát nhịn đau.

Qua ba ngày sau, cảm giác nhoi nhói mới từ từ giảm đi, nhưng bây giờ khuôn mặt hoàn toàn không thể nhìn, từng mảng đen dính trên mặt, không mang khẩu trang thì không ra ngoài được.

Thư Nhan trực tiếp tìm Trương Hoa Tú ở trong khu chung cư, nói với cô ấy hai ngày tới sẽ không đến quán, đợi vảy rụng rồi thì sẽ đến lại, tránh cho dọa sợ khách hàng.

Tới gần giữa trưa, chị gái ở căn tin đến gọi Tiểu Nhan, nói Tú Tú tìm cô có chuyện, hỏi mới biết tổng giám đốc Trương tìm cô.

"Tổng giám đốc Thư, hot, quần áo mùa thu hot rồi, lần này chúng ta thật sự có lời rồi." Giọng nói vui sướng của lão Trương truyền tới.

"Là sao? Ông đừng kích động, từ từ nói." Vợ của ông ấy lợi hại vậy à, mới đi Hàng Châu có mấy ngày đã kiếm được thị trường rồi?

TBC

"Có một người ở tỉnh Vịnh muốn hai mươi ngàn bộ, vẫn là nhóm thứ nhất, người đó nói nếu bán tốt, lần sau sẽ lấy thêm một trăm ngàn bộ, hơn nữa có thể thanh toán hết tiền." Lão Trương vui mừng cười híp cả mắt.

Đã bao nhiêu năm rồi? Ông đã quên cái cảm giác khi nhận được đơn lớn rồi, vốn cho rằng nhà máy sẽ đóng cửa, không ngờ lại cải tử hoàn sinh, còn tốt hơn cả trước kia nữa.

"Hiện tại người đó có ở trong xưởng của ông không?" Thư Nhan thật không ngờ sẽ có người ở tỉnh Vịnh lấy hàng: "Chính người đó tìm đến?"

"Đang ở xưởng xem hàng. Người đó nói lúc đến Hàn Thành lấy hàng thì nhìn thấy quần áo mùa thu, đúng lúc vợ của tôi cũng đang ở đó nên mời người đó đến xưởng xem luôn." Lão Trương không khỏi đắc ý nói.

Nghĩ đến mặt của mình, Thư Nhan có chút do dự: "Hiện tại tôi không tiện qua đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-163.html.]

"Cô bận gì sao? Thật ra tôi và người đó bàn chuyện cũng hòm hòm rồi, phần sau thì cứ để chúng tôi, nhưng ký hợp đồng thì cô vẫn nên đi một chuyến." Đơn hàng lớn như vậy vẫn nên cùng nhau ký hợp đồng mới được.

Thư Nhan suy nghĩ, cuối cùng nói: "Được rồi, buổi chiều tôi sẽ qua."

Nếu đi gặp khách mà mang kính đen và đeo khẩu trang có hơi mất lễ phép, Thư Nhan quyết định chỉ cần ký tên là được rồi.

Nói đến vợ của lão Trương thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, là một người phụ nữ có dáng dấp xinh đẹp tính tình cực kỳ dịu dàng, rất khó nhìn ra bà ấy lại chạy mảng marketing, hơn nữa kéo kiếm được một đơn lớn về cho xưởng.

"Cô chính là tổng giám đốc Thư phải không? Lão Trương đã nói với tôi về cô rất nhiều lần, đã sớm muốn gặp cô một lần nhưng mãi chẳng có cơ hội." Giọng của Diệp Thục Cầm cũng vô cùng mềm mại.

"Chị dâu quá khách sáo rồi, gọi tôi là Thư Nhan là được, tôi gọi là chị dâu không sao chứ?"

"Đương nhiên không sao rồi, vậy tôi gọi cô là Thư Nhan." Diệp Thục Cầm nhìn Thư Nhan, lại không nhìn chằm chằm vào vết tàn nhan trên mặt Thư Nhan, làm như không nhìn thấy vậy.

Tán gẫu mấy câu, Thư Nhan phát hiện bà ấy là một người hay nói, cũng không khiến bầu không khó ngột ngạt, càng không khiến người ta xấu hổ.

Vết xóa tàn nhan trên mặt Thư Nhan tự mình nói ra, nghe nói là b.ắ.n laser, Diệp Thục Cầm còn cảm thán một câu: "Bây giờ khoa học kỹ thuật thật sự càng ngày càng tân tiến, lần trước tôi còn nhìn thấy một bà chủ cửa hàng quần áo cắt mí mắt, cắt thật sự rất giống."

"Ở bệnh viện tôi làm cũng có, hơn nữa còn nhiều người làm lắm, sửa mũi cũng có luôn, chỉ là tôi nhát gan, không dám động d.a.o lên mặt." Thư Nhan cười nói.

"Các nét trên mặt cô đều đẹp, hoàn toàn không cần động dao. Đúng rồi, có chuyện muốn bàn với cô, có thể xưởng của nhà chúng tôi sẽ không theo kịp sản lượng, ý của lão Trương tìm bạn sản xuất thay, cô có ý định gì không?" Diệp Thục Cầm thử dò xét nói.

Nói là hợp tác, thật ra tiền vốn đều do Thư Nhan bỏ ra, bọn họ chỉ xuất xưởng với nhân công, khách bên Hàng Châu đều là do Thư Nhan khai thác, nói ra là bọn họ được hưởng lợi lớn, hiện tại tìm người sản xuất thay, cảm thấy hơi không đúng lắm.

"Tôi thì không sao, vấn đề về phương diện sản xuất tôi không hiểu lắm, hai người quyết định rồi làm đi." Thư Nhan thật sự không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tinh lực chính của cô đều đặt hết vào công ty cô chung vốn với Hồ Thụy Tuyết mở ra.

Loading...