Bọn buôn người đã bị bắt sao? Thư Nhan không ngờ rằng tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm: "Thời gian vừa qua thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh và bạn anh bảo vệ cho mẹ con tôi, tôi sợ tôi sẽ còn phải lo lắng tới nỗi ăn không trôi nữa đấy."
"Chuyện nên làm thôi, nói đến đây tôi mới nhớ tôi vẫn chưa cảm ơn một cách đàng hoàng vì cô đã cứu Đậu Đậu. Anh ấy đã xuất viện và trở về Hàng Thành rồi. Vốn dĩ gia đình Đậu Đậu muốn đích thân tới nhà cảm ơn cô, nhưng tôi đã ngăn cản họ, hiện tại đồng bọn của mấy tên buôn người đã bắt được rồi, nên tôi cũng không ngăn được họ, có lẽ hai ngày nữa họ sẽ tới đây." Phương Trạch Vũ thật sự rất cảm kích Thư Nhan đã đứng lên đấu tranh, trên thế giới này cũng có rất nhiều người tốt, nhưng đa số họ luôn coi rằng đó không phải là chuyện liên quan đến mình nên rất ít ai có thể chịu đứng lên đấu tranh như cô.
Thư Nhan ngạc nhiên khi nghe tin gia đình Đậu Đậu muốn tới đây.
"Không cần đâu, anh hãy giúp tôi nói với bọn họ rằng, tấm lòng của họ tôi đã nhận được rồi, bọn họ không cần phải tới đây đâu." Từ trước đến nay Thư Nhan sợ nhất là nhiệt tình kiểu Trung Quốc này, vì quá nhiệt tình nên cô không biết nên đối đãi thế nào nữa.
Sau bữa trưa có chút ngượng ngùng, Thư Nhan quay trở lại cửa hàng, cô thấy Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đang bận rộn, Oánh Oánh vẫn giống như trước đây, Trương Hoa Tú cũng không có gì thay đổi, nhưng cô có cảm giác không còn thân thiết như xưa nữa.
Thư Nhan thở dài, bây giờ cô mới hiểu làm sếp khó khăn như thế nào, nếu quá thân thiết với nhân viên cấp dưới thì khi phạm phải sai lầm sẽ rất khó nói, quan hệ quá thân thiết cứng nhắc cũng không được, nếu như nhân viên không có cảm giác thân thuộc, nói đi là đi, thì sẽ rất khó để nắm bắt được.
Cô đang ngẫm lại sai lầm của chính mình, đầu tiên là không nên giao cửa hàng cho Trương Hoa Tú khi cô đi ra ngoài, quá nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy mình là chủ nên sẽ tự quyết định chủ trương mọi việc, thứ hai là hôm qua cô nói có hơi thẳng thắn, nếu có thể truyền đạt bằng ngôn từ nhẹ nhàng thì sẽ tốt hơn.
Thư Nhan đang nghĩ lát nữa đến tìm Trương Hoa Tú tâm sự một chút, nhưng không ngờ cô ấy lại tới tìm cô trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-158.html.]
"Ông chủ, tối hôm qua tôi về đã suy nghĩ rất lâu, đó thực sự là lỗi của tôi." Ngày hôm qua khi Thư Nhan nói ra những điều đó, Trương Hoa Tú cảm thấy vô cùng tủi thân, bởi rõ ràng cô ấy làm vậy là vì cửa hàng.
Cô ấy nói như vậy là để tiết kiệm tiền, nhưng cô không những không khen ngợi cô ấy, thậm chí còn la cô, khi Thư Nhan đi thì cô ấy đã khóc, nên hôm qua sau khi tan làm và buổi tối cô cũng cố gắng quên chuyện đó đi, nhưng đến khi đi ngủ, cô ấy đã lăn đi lăn lại trên giường và nghĩ đến việc đó rất lâu, cô thực sự đã tự chủ trương quyết định.
Thư Nhan cười khi nghe cô ấy nói như vậy: "Chị cũng đang định tìm em nói chuyện một chút, hôm qua chị nói có hơi nặng lời."
Trương Hoa Tú lắc đầu: "Là do em tự mình quyết định, nếu như lô hàng này không bán được vậy thì chị cứ trừ lương của em đi."
Thư Nhan nhìn cô ấy, cô cũng không tức giận vì chuyện đó, cô chỉ cười nhẹ nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, đến tết chúng ta mở đợt khuyến mãi thì sẽ có thể bán được thôi. Chị thật sự rất muốn đào tạo em trở thành cửa hàng trưởng, nhưng quản lý cửa hàng thì không cần chỉ biết bán quần áo. Điều quan trọng hơn là làm quản lý phải quản lý tốt tất cả các việc trong cửa hàng, ngay cả chị bây giờ cũng phải tự mò mẫm, em cũng có thể tìm những cuốn sách về phương diện này xem thử, nhưng chị cũng phải nói khó nghe trước một chút, nếu em không đủ năng lực để phụ trách vị trí cửa hàng trưởng, chị sẽ không giao cửa hàng cho em quản lý đâu."
Mấy tháng nay Thư Nhan đang tuyển cửa hàng trưởng, có rất nhiều người đến nộp hồ sơ, trong số đó có hai sinh viên đại học muốn chia cổ phần, Thư Nhan không nhịn được cười.
TBC
Nhưng năm nay đúng là sinh viên đại học rất đáng giá, nhưng cũng không có đáng giá bao nhiêu để cô phải cho họ cổ phần cả, cô cũng có một chút kinh nghiệm quản lý, nhưng quan niệm quản lý của họ khác với Thư Nhan, hơn nữa có một điều kiện thôi là đã không tệ rồi, nhưng cô đã có con, cô nên chỉ có thể đi làm vào ban ngày, bốn giờ chiều phải tan làm đi đón con.
Thư Nhan hiểu làm mẹ thật sự không dễ dàng, nhưng cô đang kinh doanh chứ không phải làm nhà từ thiện, nên cô chỉ có thể từ chối một cách tiếc nuối.
Cuối cùng suy nghĩ rất lâu, cô quyết định sẽ đào tạo Trương Hoa Tú, kết quả lại xảy ra chuyện ngày hôm qua, nếu như hôm nay Trương Hoa Tú không nhận ra lỗi lầm của mình, Thư Nhan định sẽ từ bỏ ý định này.