Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:45:08
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy tại sao lúc đó xuống xe anh lại không nói với cô chứ? Rõ ràng khi cô đến Giang Nam Star anh cũng có cơ hội để nói với cô nhưng lúc đó anh lại không thể mở miệng nói ra.

Gắp một cái chân vịt và cắn một miếng, anh nghĩ chắc do anh không nỡ xa ăn đồ ăn ngon như vậy thôi...

"Mẹ, chú đó..." Thanh Thanh ngập ngừng hỏi: "Chú ấy không có đồ ăn sao?" Thật ra cô bé muốn hỏi mẹ mình tại sao cứ phải đưa đồ ăn cho chú đó.

Thiên Bảo còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì, còn Thanh Thanh thì nhạy bén hơn, cô bé cũng biết nhiều thứ hơn, nguyên nhân chính là do trong lớp cô bé có một bạn cũng có ba mẹ đã ly hôn, cậu ấy nói với Thanh Thanh rằng sau khi bố mẹ tái hôn, họ sẽ không còn quan tâm đến bạn ấy nữa, hiện tại bạn ấy đang sống với ông bà nội, do đó Thanh Thanh có hơi sợ hãi, cô bé sợ rằng mẹ cô bé sẽ giống như ba của cô bé vậy, cô bé không muốn sau khi mẹ kết hôn với người khác thì mẹ sẽ không cần cô bé và em trai nữa.

Nếu phải về với ông bà ngoại thì sao? Diệp Thanh Thanh rùng mình một cái, cô bé không muốn quay lại như ngày xưa nữa đâu.

"Không phải đâu, chú ấy đã giúp mẹ một chuyện rất lớn, mẹ chỉ mới chú ấy ăn cơm để thể hiện lòng biết ơn thôi." Trẻ con thường nghĩ rằng bản thân mình giả vờ rất tốt, nhưng người lớn vẫn có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn trẻ, Thư Nhan nhéo má Thanh Thanh một cái rồi nói: "Con đừng nghĩ nhiều, bây giờ mẹ rất bận, lo cho các con cũng đã đủ mệt rồi, mẹ cũng không có suy nghĩ gì khác đâu."

Thanh Thanh cúi đầu: "Mẹ, mẹ sẽ không cần con với em trai nữa sao?"

Cô bé từng vô tình nghe được Ngô Tú Nguyệt nói chuyện với bà nội của Trương Thành Hàm rằng nếu như không có cô bé và em trai, mẹ cô bé sẽ là một người rất tuyệt vời.

"Con nói ngốc nghếch gì vậy? Sao mẹ lại không cần các con chứ? Nếu mẹ thật sự không cần các con, thì ngay từ đầu mẹ sẽ không đưa các con rời đi đâu." Thư Nhan gắp cà tím vào bát của Thiên Bảo: "Không được ăn mỗi thịt, phải ăn cả rau nữa chứ."

Vẻ mặt Thiên Bảo tỏ ra đau khổ ăn miếng cà tím, ngẩng đầu nói: "Mẹ, mẹ muốn tìm cho con một người ba mới sao?"

TBC

Thư Nhan kinh ngạc nhìn Thiên Bảo: "Ai nói với con như vậy?" Chẳng lẽ có tin đồn ở đâu đó mà cô không biết sao?

"Con tự nói đó." Thiên Bảo gắp miếng thịt heo kho lên cắn một miếng, món thịt heo kho mẹ làm rất ngon: "Có một bạn học trong lớp con có bố mẹ chia tay, bạn ấy nói rằng họ sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa, rồi bố bạn ấy dẫn mẹ mới về, mẹ bạn ấy cũng tìm bố mới, con đã từng thấy ba mẹ bạn ấy, ba ba bạn ấy biết đánh người, còn hay đánh mẹ bạn ấy nữa, con cảm thấy mẹ bạn ấy tìm một ba ba mới cũng rất tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-157.html.]

Thư Nhan ngẩn người nhìn Thiên Bảo, đây thật sự là lời của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi nói sao?

Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có bạn trai, huống chi là tái hôn, những chuyện này có vẻ hơi xa xôi, cô nấu bữa tối cho Phương Trạch Vũ thật sự chỉ để tỏ lòng cảm ơn.

Trưa ngày hôm sau, Thư Nhan đặt phòng riêng ở nhà hàng mà lần trước Hồ Thụy Tuyết đã đặt mời mọi người, sau khi tan làm cô lên xe buýt đến nhà hàng, đợi một lúc sau thấy Phương Trạch Vũ xuất hiện ở cách đó không xa.

"Một người bạn của anh đưa em đến nhà hàng này ăn. Em thấy khá ngon. Không biết anh có ăn quen không." Thư Nhan bảo Phương Trạch Vũ ngồi xuống, sợ không khí khó xử, anh nói chuyện đơn giản. về thức ăn.

"Tôi không phải người kén ăn." Phương Trạch Vũ âm thầm tráng bát đũa của hai người bằng nước sôi rồi sắp xếp gọn gàng.

Ai cũng nói lính trong quân đội thường bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không biết có phải anh cũng bị như vậy không.

Thư Nhan nói lời cảm ơn, bầu không khí giữa hai người lại trở nên khó xử, đến tận khi người phục vụ dọn món ăn lên.

"Nào, ăn thôi, tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên lúc nãy quên không hỏi." Thư Nhan có chút ngượng ngùng nói.

"Tôi không phải người kén ăn." Phương Trạch Vũ lại giải thích.

Thư Nhan dừng một chút, sau đó im lặng ăn một miếng, dường như hai người không có gì để nói cả.

"Ừm, hôm nay tôi mời anh đến đây để hỏi về những kẻ buôn người, tình hình bên kia thế nào rồi?" Những ngày như thế này đến bao giờ mới trôi qua đây?

"Tôi đang định nói với cô rằng đồng đội của tôi đã gọi điện cho tôi nói rằng họ đã bắt được bọn họ và cứu được vài trẻ em và phụ nữ. Sau này cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu." Lúc Phương Trạch Vũ nói ra câu này, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một hơn, nhưng cũng có một chút thất vọng, anh cũng không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ này nữa, có thể là thật sự không nỡ với đồ ăn Thư Nhan nấu.

Loading...