"Con biết rồi." Chú ấy để ở phòng trực thì con mới lấy thôi mà.
"Ừm, mẹ chỉ muốn nói lại một lần nữa với con thôi." Thư Nhan sờ lên đầu Thanh Thanh, tóc của đứa nhỏ đã dài rất nhanh rồi, mới hơn ba tháng thôi mà tóc của cô bé đã dài như vậy, còn dài gần đến lỗ tai rồi, nếu như qua một hai tháng thì có thể không cần phải đội mũ nữa.
Nếu như chính cô ăn cơm thì Thư Nhan có thể tuỳ tiện ăn cái gì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như đã nói là muốn mời Phương Trạch Vũ ăn thì khi Thư Nhan đi mua đồ vẫn sẽ tốn chút tâm tư.
Thư Nhan đỡ trán quả thật đúng là cô đã quên hỏi anh thích ăn cái gì, thế nhưng chắc chắn đàn ông sẽ thích ăn đồ ăn mặn hơn.
Ngày hôm qua cô đã làm thịt kho tàu rồi, không bằng hôm nay cô làm canh xương sườn vậy, xào thêm cả thịt heo với tỏi, tôm hấp dầu, ớt xanh xào thịt bò lại làm thêm một ít cải thìa cho đỡ ngấy, như vậy chắc là cũng được rồi.
Ngày hôm qua bà cụ nhìn thấy Phương Trạch Vũ cầm theo một chiếc hộp giữ ấm về là trong lòng như nở hoa, lúc nhìn thấy đồ ăn bên trong lại càng vui mừng hơn.
TBC
Chỉ sau ba ngày, Hồ Thụy Tuyết đã hoàn thành mọi thủ tục theo yêu cầu của công ty, cô cầm bản hợp đồng đẩy đến trước mặt Thư Nhan: "Ký tên đi."
Thư Nhan không ký ngay, cô mở bản hợp đồng ra xem qua, trên đó ghi vốn đăng ký là 5 triệu tệ, mỗi người rót vào 2,5 triệu tệ, cổ phần được chia đều cho mỗi người.
Nói cách khác chính là mỗi người phải góp 2,5 triệu tệ, Thư Nhan cau mày: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Dù cho có không mua cái gì thì cô cũng không thể có được tận 2,5 triệu.
"Đây chỉ là vốn đăng ký, thật ra trên thực tế cũng không nhiều như vậy đâu, tôi nghĩ 2 triệu là đủ rồi." Hồ Thụy Tuyết đã tính toán kỹ về tài chính rồi, xem xét thực lực tài chính của Thư Nhan, cô đã tiết kiệm đến mức tối ưu nhất rồi.
"200 đủ sao? Phí quảng cáo chắc chắn không rẻ đâu" Theo kế hoạch, bọn họ sẽ quảng cáo trên nhiều đài truyền hình, Hồ Thụy Tuyết còn muốn chọn quảng cáo vào khung giờ vàng, với quảng cáo dài như vậy thì 2 triệu là chắc chắn là không đủ.
"Phí quảng cáo không phải trả ngay." Hồ Thụy Tuyết cười nhẹ: "Đừng lo, tôi nói đủ là đủ mà. Tổng cộng là 2 triệu, tôi và cô mỗi người 1 triệu, nếu như không có đủ tiền, tôi có thể ứng tiền trước được mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-155.html.]
"Tôi sẽ đưa hết tiền cho cô." Thư Nhan nhanh chóng ký tên, sau đó đến ngân hàng chuyển 1 triệu vào tài khoản của công ty.
Tòa nhà văn phòng của công ty là tài sản riêng của Hồ Thụy Tuyết, một tầng được cho thuê với danh nghĩa công ty, còn một tầng cho Thư Nhan thuê hợp đồng, là nhà ngoài mặt đường của cô, công ty cho cô thuê để mở cửa hàng với giá của một nghìn mỗi tháng.
Cô cứ nghĩ công ty chỉ là một cái vỏ rỗng, nhưng không ngờ rằng đã có tới bảy tám người ở đó rồi.
Hồ Thụy Tuyết vỗ tay nói với mọi người: "Người này là đối tác của tôi, và cũng là một vị tổng giám đốc của công ty chúng ta, Tổng giám đốc Thư. Tổng giám đốc Thư, cô có gì muốn nói với họ không?"
"Xin chào Tổng giám đốc Thư." Trước đó nhân viên đã biết công ty có hai sếp, nhưng chưa từng gặp qua vị sếp kia thôi.
"Xin chào mọi người, tôi không giỏi ăn nói lắm. Trưa nay tôi sẽ mời mọi người ăn trưa nhé." Thư Nhan bị bảy tám cặp mắt nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng nói.
"Tình huống gì vậy, chỉ trong ba ngày đã tuyển được nhiều người như vậy sao?" khi đến phòng làm việc của Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Thụy Tuyết bật cười trước bộ dạng của cô: "Sao có thể, những người này là do tôi tuyển dụng trước đây, trước đây họ làm việc trong văn phòng của nhà máy, nhưng bây giờ họ chuyển đến đây. Cô chưa thấy văn phòng của mình phải không? Tôi sẽ dẫn cô đi xem."
Văn phòng của Thư Nhan ở cạnh văn phòng của Hồ Thụy Tuyết, cách bài trí cũng giống của Hồ Thụy Tuyết.
"Có gì không hài lòng thì cứ bảo cấp dưới làm lại." Hồ Thụy Tuyết mở cửa sổ rồi nhìn xuống với vẻ cao ngạo.
"Không cần đâu, như này là tốt rồi." Thư Nhan cảm thấy cô sẽ không thường xuyên tới đây, nên yêu cầu với văn phòng cũng không quá cao, hơn nữa như vậy cũng thật sự rất tốt rồi.
Nói là Thư Nhan mời, nhưng Hồ Thụy Tuyết đã đặt chỗ còn cô chỉ gọi món.
Các nhân viên cùng ăn trưa với hai vị sếp, lúc đầu họ cũng hơi thận trọng, nhưng sau đó mọi người cụm ly với nhau nên không khí cũng được thả lỏng hơn.
Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan trở lại cửa hàng, hôm nay cửa hàng có hơi vắng vẻ, đã hơn 2 giờ chiều mà mới chỉ kiếm được 400 tệ, Thư Nhan nhìn ra cửa thấy cũng không có nhiều người đi mua sắm lắm, vậy nên đó cũng không phải vấn đề do cửa hàng cô, sau đó cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô gọi Trương Hoa Tú đi vào kho lấy hàng với cô.