Ôm đùi cũng có chỗ tốt chính là không cần lo lắng về các vấn đề ở nhiều trạm kiểm soát, lại càng không cần phải lo lắng về vấn đề tài chính, còn cả về sau cũng sẽ không cần lo lắng nổi lên tranh chấp vì tiền.
Đương nhiên rồi, mình cũng phải tự ý thức về bản thân không xem người khác là kẻ ngốc, nếu không đùi mà bị lật lại cũng sẽ không vui.
Bọn họ nói chuyện sơ qua một chút về vấn đề công ty, cụ thể thế nào còn phải chờ lúc sau từ từ thảo luận thêm, chuyện tiếp theo cứ giao cho Hồ Thuỵ Tuyết.
Thư Nhan không trở về trong tiệm ngay mà đi tìm ông Trương trước. Ngày hôm qua bà xã của ông ấy đi suốt đêm tới Hàng Thành nên cũng không biết tình hình phía bên kia Hàng Thành thế nào rồi.
"Tổng giám đốc Thư đế rồi sao, mau ngồi đi." Ông Trương thấy người là tâm trạng vui vẻ sảng khoái, vẻ mặt hồng hào: "Tổng giám đốc Thư, phía bên kia Hàng Thành bán sắp điên lên rồi. Chỉ có một ngày hôm qua thôi mà phía bên kia đã đặt hàng được năm nghìn bộ, buổi sáng hôm nay lại thêm năm nghìn bộ tiếp. Hiện tại tôi còn đang lo lắng trong nhà máy có thể theo kịp được không."
Đây cũng là vấn đề mà Thư Nhan đang lo lắng, đơn đặt hàng càng lúc càng nhiều, nếu như trong nhà máy không sản xuất kịp vậy cơ hội kiếm tiềm đã bỏ lỡ trắng tay rồi.
"Hiện tại một ngày trong nhà máy có thể sản xuất được bao nhiêu quần áo?" Thư Nhan cảm thấy đơn hàng ngày càng nhiều nên vẫn nên tính toán sớm một chút.
"Yên tâm đi, tôi đã cho bọn họ tăng ca làm thêm giờ rồi, ngoài ra tôi cũng gọi một đám nhân viên cũ trở về nên một ngày có thể làm ra được hơn ba nghìn bộ. Nếu như thật sự không được nữa thì còn có thể gọi mấy người bạn làm được OEM nên cũng có thể làm kịp được hàng." Đây là lần đầu tiên ông Trương phải nghĩ cách vì không làm kịp được hàng hoá, các này cùng với chuyện phát sầu vì không có hàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
TBC
"Vậy thì tốt rồi, còn có một chuyện tôi muốn cùng ông nói một chút." Lúc trước ông Trương còn nói đến vấn đề sự tín nhiệm, ông ấy đã nói với cô trước khi làm quần áo mùa thu. Thư Nhan tất nhiên không thể không nói đến sự tín nhiệm được, vậy mà cô không nói một tiếng mà đã cùng người khác hợp tác rồi: "Tôi có một người bạn muốn cùng tôi hợp tác thành lập một thương hiệu nội y, trước mắt tôi vẫn chủ yếu đánh và quần áo mùa thu."
Ông Trương nghe thấy Thư Nhan nói như vậy thì trong lòng lại căng thẳng, vẻ tươi cười trên mặt suýt chút nữa không duy trì được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-154.html.]
"Ông đừng vội, ý tôi không phải là muốn huỷ bỏ hợp tác với ông, phía chúng ta vẫn sẽ hợp tác như thường lệ. Tôi chỉ muốn nói cùng ông một tiếng thôi, thật ra qua một tuần nữa chắc hẳn sẽ có nhà máy khác cũng sẽ làm quần áo mùa thu, đến lúc đó chắc chắn chuyện làm ăn sẽ không bằng hiện tại, ông nghĩ thế nào? Ông sẽ chuyên làm về quần áo mùa thu hay là vẫn tiếp tục sản xuất trang phục?" Thư Nhan cảm thấy nhà máy này của ông Trương chỉ cần tìm đúng vị trí thì thật ra cũng không phải không thể hồi sinh được.
Ông Trương nghe thấy Thư Nhan giải thích xong, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
"Tôi dự định sản xuất quần áo mùa thu." Xem như ông Trương đã nhận ra rõ sự thật, quả thật ông ấy thật sự không có tầm nhìn xa, không theo kịp trào lưu vậy không bằng cứ sản xuất quần áo mùa thu cho xong.
Thư Nhan gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy ông sản xuất quần áo mùa thu sẽ tốt hơn. Như vậy đi, chờ về sau kiếm được tiền tự ông có thể dùng tài chính của mình để vận hành nhà máy này, lúc đó chúng ta sẽ huỷ bỏ hợp tác."
"Tổng giám đốc Thư, cô nói gì vậy. Lão Trương tôi đây tuyệt đối không phải là loại người qua cầu rút ván, chỉ cần một ngày tôi sản xuất quần áo mùa thu thì chúng ta sẽ vĩnh viên hợp tác hiệu quả." Ông Trương nói hơi kích động.
"Tôi không có ý gì khác, chỉ là về sau tôi không nhất định sẽ có nhiều sức lực để lại đây. Lúc này bàn tới chuyện hợp tác đều là ông và chị dâu bận bịu, vẫn là tôi chiếm được lời." Vốn dĩ Thư Nhan cũng dự định kiếm một ít rồi rời thôi.
Ông Trương lắc đầu, không thể nói như vậy được, tuy rằng bọn họ xuất lực nhiều nhưng cũng tương đương với việc bọn họ chưa phải bỏ ra một đồng tiền nào.
Có đôi khi sức lực còn không đáng giá được bằng tiền bạc, dù sao chuyện này trong lòng ông cũng hiểu rõ nên sẽ không để Thư Nhan có bất lợi.
Thư Nhan đi một vòng quanh tiệm một lúc rồi đi đón tụi nhỏ, cô nhìn thấy trên tay Thanh Thanh mang theo một cái hộp cơm chính là cái ngày hôm qua cô đưa cho Phương Trạch Vũ. Thư Nhan hỏi: "Đây là ai đưa cho con vậy?"
"Là cái chú kia đặt ở phòng trực nhờ chú bảo vệ trường học đưa cho con."
"Mẹ biết rồi, con đã nhớ rõ lời mẹ nói với con chưa không được nói chuyện với người lạ, cũng không được lấy đồ của người lạ. Dù cho con nhìn thấy thứ này của nhà mình cũng không được lấy." Thư Nhan lại dặn dò một lần nữa.