"Không có gì, đi thôi, chúng ta đi đón chị gái rồi về nhà." Trên đường đi, Thư Nhan luôn để tâm đến người phía sau, cuối cùng đến khi cô đến chợ thức ăn mới thấy được bóng dáng của Phương Trạch Vũ, Thư Nhan dừng lại nói: "Thanh Thanh, con nhìn thấy chú kia không?"
"Nhìn chú đó trông dáng vẻ rất hung dữ, nhưng là một anh hùng hả?" Trí nhớ của trẻ con rất tốt, huống hồ gì vẻ ngoài của Phương Trạch Vũ công nhận rất có trình độ.
Thư Nhan mỉm môi, cười: "Đúng rồi, con đi tới nói với chú ấy, nói chú ấy lát nữa đến bồn hoa nhỏ ở ngoài chung cư để lấy chút đồ vật."
Thanh Thanh nhìn Thư Nhan, không hỏi cái gì, lạch bạch chạy đến.
"Chú ơi."
Lần đầu tiên Phương Trạch Vũ tiếp xúc với một cô bé nhỏ như vậy, có chút thận trọng nói: "Xin chào."
"Mẹ của cháu nói với chú lát nữa chú đến lấy ít đồ vật ở bồn cây nhỏ bên ngoài chung cư." Nói xong, con bé lại chạy về bên cạnh Thư Nhan.
Đêm nay, cô nấu một nồi thịt kho tàu, chân gà KFC, cá mực rau cần, còn có một món đậu hũ, Thư Nhan nhanh nhẹn nấu cơm xong, rồi lấy cà mè ra bắt đầu bỏ đồ ăn vào, bỏ xong cô bảo hai đứa bé ăn trước, còn mình cầm cà mèn đi xuống dưới lầu đến bồn hoa nhỏ ở ngoài chung cư, nơi này không có nhiều người, Thư Nhan đặt ở trong bụi cỏ, nhìn trái phải một chút vẫn không thấy Phương Trạch Vũ chẳng lẽ anh không đến?
Sau đó, Thư Nhan chỉ thấy Phương Trạch Vũ tùy ý phóng khoáng đi đến, cũng không có đi đến chỗ cô mà là nói cho cô biết anh ở đây.
Phương Trạch Vũ nhìn theo Thư Nhan rời đi, không chút lo lắng lấy thứ gì đó của Thư Nhan đã đặt trong bồn hoa ra, đồ ăn nóng hổi, còn có một túi hoa quả đã rửa sạch, nắm chặt cái túi to trong tay, đột nhiên trong lòng anh nóng hầm hập.
"Cháu đã về rồi sao?" Một bà cụ đi từ trong phòng ra, thấy Phương Trạch Vũ lập tức cười nói: "Ăn cơm tối đi, bà đi hâm cho cháu."
"Không cần đâu bà nội, cháu có mang cơm về." Phương Trạch Vũ đến đỡ bà cụ.
Bà cụ này chính là em dâu của bà cụ Thư Nhan đã đến xem phòng kia, tuổi nhỏ hơn với bà cụ kia, bởi vì bà ấy liên tiếp nghe được tin dữ nên tinh thần cũng đã suy sụp, rõ ràng người chỉ mới bảy mươi tuổi mà trông như người đã hơn tám mươi tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-151.html.]
"Cháu mang cơm về?" Bà cụ cầm lấy giúp anh, nhìn đồ ăn bên trong rồi đưa mắt nhìn Phương Trạch Vũ, vẻ mặt lộ ra tươi cười: "Đồ ăn này làm rất ngon, chắc là một người hiền lành."
Phương Trạch Vũ hơi nhớ đến Thư Nhan, đúng thật là một người vừa lương thiện vừa hiền lành.
Bà cụ cũng không hỏi nhiều, đi về phòng ngủ của mình, người ta đều nói Phương Trạch Vũ ham cái nhà của bà ấy mới nhận mình làm bà nội, nhưng những người đó biết cái đếch gì, cơ thể của bà ấy không khỏe, phải uống thuốc mỗi tháng.
Tiền trợ cấp quốc gia cho bà không đủ đều nhờ Tiểu Vũ bỏ tiền ra, còn mua cho bà ấy quần áo và mua đồ dùng, chăm sóc bà ấy thật thỏa đáng, cháu ruột cũng không chu đáo như Tiểu Vũ, vài lần bà ấy muốn đi giải thích với người khác nhưng đáng tiếc Phương Trạch Vũ lại cản không cho.
Mà cũng tạo nghiệp, gặp một cặp ba mẹ không có trách nhiệm như vậy cộng với một bà mẹ kế tốt đến mức người ta nhận không ra, hại Tiểu Vũ đến bây giờ không tìm được vợ, nếu người nấu cơm cho Tiểu Vũ là một cô gái thì tốt rồi, nếu Tiểu Vũ có thể kết hôn, bà ấy cũng có thể yên lòng nhắm mắt.
Bên này, Thư Nhan đã cơm nước xong, dọn dẹp xong, cô tắm rửa cho Thiên Bảo trước rồi cùng tắm với Thanh Thanh, sau đó bà người chơi ở trên giường một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ.
Thư Nhan phát hiện từ sau khi cô đến thế giới này, trừ phải đi nhập hàng không ngủ được, thì bình thường chậm nhất mười giờ tối cô đã đi ngủ, buổi sáng sáu giờ dậy, sau khi ngủ sớm dậy sớm, trạng thái tinh thần cả người cũng thật sự khác nhau.
Cho nên không có máy tính hay di động cũng có chỗ tốt, ép buộc ngủ sớm, Thư Nhan nhéo nhéo tay mình lại nhớ điện thoại cả ngày rồi, ngủ thôi, trong mơ có thể gặp được.
Buổi sáng, cô định mua giúp bữa sáng cho Phương Trạch Vũ, đáng tiếc không thấy người, lúc xuống xe buýt công cộng, Thư Nhan cố ý đứng đợi Phương Trạch Vũ.
"Giữa trưa ngày hôm nay, bạn của tôi sẽ đến ăn cơm với tôi, ở với cô ấy chắc là an toàn, buổi tối tôi sẽ tiếp tục đặt đồ ăn ở bồn hoa nhỏ, anh đừng quên lấy." Nói xong, Thư Nhan xoay người chạy đi.
Ngày hôm qua, cô lấy hàng về gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết, hẹn giữa trưa hôm nay sẽ ăn cơm cùng nhau.
Còn nghĩ chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, không ngờ tới Hồ Thụy Tuyết lại nói tới chuyện hợp tác.
TBC
"Lúc trước, tôi tìm cô hợp tác, cô nói mình không có thời gian và sức lực, cô lại la ó rồi quay về tìm người khác hợp tác mất." Hồ Thụy Tuyết ra vẻ tức giận nói.