Điện gia dụng trong nhà là chuyên gia của công ty lắp đặt thiết bị dẫn Thư Nhan đi lựa chọn, họ dùng tên tuổi hàng đầu của công ty lấy giá thấp nhất, tuy như thế nhưng lúc này điện gia dụng trong nhà vẫn rất quý hiếm, một cái tủ lạnh, một cái TV, một cái máy giặt cộng thêm bốn bàn điều hòa, ước chừng cũng mất hơn hai mươi ngàn, còn đắt hơn với phí lắp đặt chỉnh sửa.
Hết cách rồi, hiện tại đồ điện thuộc món đồ xa xỉ, rất nhiều nhà còn đang dùng TV trắng đen, giống như nhà của Ngô Tú Nguyệt, bây giờ còn dùng TV trắng đen cao mười tác, nhà của Lâm Tuệ có điều kiện hơn mua tivi màu, nhưng máy giặt cũng không có, điều hòa chỉ có một cái cho chủ nằm, như thế đã thật xa xỉ rồi, còn người có vận khí tài lộc lớn như Thư Nhan cũng rất hiếm thấy.
Đồ dùng gia đình thì cô nhờ Trần Phi tìm người quen mua hộ, nói là đồ dùng gia đình bằng gỗ lim, nhưng Thư Nhan chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy, cô tin chắc Trần Phi sẽ không lừa cô, đồ dùng gia dụng bằng gỗ lim có thể bảo đảm giá tiền gửi, dù sao đều phải dùng nên mua, một bộ bàn với sô pha gỗ lim, tủ TV, bàn trà, ba cái bàn học, giá sách, hai bàn trang điểm, toàn bộ Thư Nhan mua hết một lần, mất mười ngàn tám trăm đồng.
TBC
Trần Phi nói làm bộ đồ dùng gia đình này là một thợ cả già và dùng đạo lý nhà Phật xưa để làm, chế tác rất tinh xảo, không phải là người quen mua hộ thì cũng không bán, Thư Nhan không hiểu mấy chuyện đó, cô chỉ nhìn xem có được hay không thôi, bức tranh hoa với chim được điêu khắc trông rất sống động, kiểu dáng phục cổ*, cô lập tức mua.
(*) dễ hiểu, nó là một viễn cảnh tương lai được vẽ ra từ quá khứ.
Giường cũng là do Trần Phi giúp giới thiệu, mua giường cũng mất hơn hai ngàn, nhưng nằm lại thật rất thoải mái, Thư Nhan cảm thấy được cả đời người đã có một nửa thời gian ở trên giường rồi, nên giường rất quan trọng, ban đầu cô tính mua hai chiếc giường bé cho hai đứa nhỏ, sau nghĩ lại vẫn là thôi đi, mua cái giường một mét năm cho mỗi đứa.
Tính toàn toàn bộ tiền lắp đặt chỉnh sửa và trang trí phòng cũng mất năm trăm ngàn, tính thêm thiết bị điện trong nhà, giường và mấy thứ tạp nham khác thì đúng năm trăm năm mươi ngàn.
Tiền chi ra cũng rất nhiều, nhưng Thư Nhan cảm thấy có giá trị, chưa nói đến phòng ở này tương lai sẽ tăng lên tỉ giá đồng bạc, không gian rất lớn, chủ yếu vẫn là làm mình ở thoải mái, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không đổi phòng, ít nhất phải ở hơn mười hay hai mươi năm, thậm chí còn có thể ở cả đời.
Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa, Thư Nhan đóng cửa sổ lại, kiểm tra trong ngoài một chút, đóng cửa tắt công tắc nguồn điện rồi rời đi, lúc ở trong thang máy nhìn thấy chị Trương ở phòng sát vách, Thư Nhan đến đây rất nhiều vòng nhưng vẫn chưa chạm mặt cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-150.html.]
"Chị Trương dời chỗ tới đây sao?" Thư Nhan nhìn trên tay của cô ấy cầm rất nhiều đồ dùng cuộc sống.
"Đừng nói nữa, trong nhà có bà con xa đến ở, ở chật quá, nên đành bảo ba bọn nhỏ dẫn bọn nhỏ đến ở trong căn phòng mới ngủ một đêm." Chị Trương nói đến người thân của chị ấy, lườm một cái thì thầm: "Bà con này là cực kỳ xa, mỗi lần về Nam Thành sẽ ở nhà của chị, nhưng thật ra bà ta muốn tiết kiệm phí ăn ở, em nói xem nhà chúng tôi gặp khó khăn bao nhiêu chứ?"
Hiện tại, mọi người đều tiết kiệm nên đều đến nơi có họ hàng đang định cư ở nhờ, nhưng Thư Nhan dám khẳng định, đa phần lúc người đi đến cũng sẽ mang theo một ít đồ này nọ, chứ tuyệt đối không đi tay không đến, nhưng đứng ở góc độ của chị Trương cũng xem như hợp lý, họ hàng từ quê nhà đến đây chủ yếu đều phải nấu vài món ăn, giường cũng phải trải tốt, trong nhà cũng đã nhỏ, nên khó trách được sinh ra oán khí trong lòng.
Nhưng đây là chuyện của người khác, Thư Nhan nhiều lời không hay, chỉ cười cười xấu hổ nói: "Nơi này chị cũng đã trang hoàng xong rồi hả?"
Nếu cô nhớ không lầm, phòng của cô với cô ấy đều mua gần giống nhau, chẳng lẽ là đẩy nhanh tốc độ sao?
"Đúng rồi, trang hoàng có nhiều phiền phức không? Điện nước chuẩn bị cho tốt, quét tường lại là được." Nói đến đây, chị Trương hỏi Thư Nhan: "Đoạn thời gian trước, chị thấy em trang hoàng căn phòng kia, vừa TV lớn vừa có tủ lạnh điều hòa, chắc là phải trả nhiều tiền lắm nhỉ?"
"Cũng kha khá." Thư Nhan không phải người thích người khác tìm hiểu mấy chuyện đó: "Thang máy đến rồi, em còn phải đi đón con, em đi trước."
"Thế đi đi, em nhanh đi đi." Chị Trương thấy cửa thang máy đóng lại, nhịn không được nói thầm: "Có nhiều đồ điện như vậy ít nhất cũng hai mươi ngàn đồng, chậc, đúng là người có tiền."
Đón Thiên Bảo, Thư Nhan quay đầu lại nhìn xem, cũng không thấy bóng dáng của Phương Trạch Vũ, nhưng cô biết anh đang ở ngay bên cạnh.
"Mẹ nhìn cái gì thế?"