Vài ngày kế tiếp, nếu không phải nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở trên xe buýt công cộng, Thư Nhan còn không có cảm giác anh tồn tại.
Hôm nay, cô muốn đi bệnh viện kiểm tra lại, ba đợt thuốc bắc điều trị đã sắp uống hết, cô đến hỏi thăm thử có cần uống tiếp nữa không.
Hiệu quả cũng tốt lắm, Thư Nhan cảm thấy tật xấu đổ mồ hôi lạnh của mình đã giảm bớt rất nhiều, ban đầu còn thường xuyên rùng mình, bây giờ cũng không còn nữa, nhưng thứ duy nhất không tốt chính là quá khó ngửi, thật sự vừa thối vừa đắng, Thư Nhan chỉ cần tưởng tượng đến hương vị kia, nước chua cứ dâng lên từng trận, không nhịn được buồn nôn.
"Tốt hơn nhiều, thuốc này có thể không cần uống tiếp nhưng cần chú ý đến ăn uống điều độ trong ngày thường, mấy món như lạnh, chua cay, phải ăn ít đi." Bác sĩ già đoán mạch, nói.
Lạnh thì cô có thể nhịn được, nhưng chua cay thì Thư Nhan cảm thấy mình rất khó nhịn được.
"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, đừng ăn nhiều." Bác sĩ già quét mắt nhìn cô, nói cô lè lưỡi ra kiểm tra: "Tôi lại tiếp tục kê một ít thuốc cho cô cầm về ngâm chân."
"Được." Sau khi, Thư Nhan uống thuốc bắc xong, trừ có chu kỳ kinh nguyệt điều độ, chứng lạnh cũng giảm bớt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, không biết sao tàn nhang nhạt đi, cô hỏi: "Có thuốc bắc nào để tàn nhang nhạt đi hay không?"
TBC
"Muốn loại bỏ tàn nhang thì khó." Bác sĩ già lắc đầu.
Đúng là mấy chuyện giống với tiểu thuyết võ hiệp hay tiểu thuyết tu tiên, nhân vật gặp được thần y rồi uống một viên Mỹ Nhan đan lập tức đẹp ra đều là giả.
Đột nhiên, cô nhớ đến lúc trước có một khách hàng đề nghị mình đi bệnh viện dùng laser b.ắ.n tàn nhang, đợi đến lúc rảnh cô phải đi bệnh viện hỏi thử một chút.
Đều đã đến bệnh viện, Thư Nhan tự nhận mình là một người nặng ký – 120 cân, nhưng gần một tháng cô lại tụt xuống đến 8 cân, chả trách gần đây nhóm Ngô Tú Nguyệt đều nói cô gầy. Bóp bóp bụng, vẫn còn rất cứng, cô còn phải tiếp tục cố gắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-149.html.]
Cầm thuốc ra bệnh viện, chỉ thấy Phương Trạch Vũ đang đứng dưới một cái cây cách đó không xa, Thư Nhanh chạy chậm đến.
"Hôm nay tôi không đến cửa hàng, anh không cần đi theo nữa." Thư Nhan cũng không phải không biết xấu hổ, mới ban đầu cô còn nghĩ anh là người trong tiểu đội được cử đến tiếp cận một chút, kết quả mấy ngày trời qua anh thật sự đều đến trông chừng, tuy là có cảm giác rất an toàn nhưng cũng rất ngại.
"Không sao." Phương Trạch Vũ quét mắt nhìn thuốc bắc trong ta của Thư Nhan: "Cơ thể cô khó chịu à?"
"Không phải, cơ thể đã điều trị rồi." Bệnh của phụ nữ cũng không thể nói tỉ mỉ cho Phương Trạc Vũ biết, Thư Nhan nói sang chuyện khác: "Anh nói xem hai người chúng ta quen lâu như thế, còn chưa tự giới thiệu, bây giờ chính thức làm quen một chút, tôi tên là Thư Nhan, Thư trong thoải mái, Nhan trong nhan sắc."
"Phương Trạch Vũ, Phương trong ngay thẳng, Trạch trong thiên hạ, Vũ trong vũ trụ."
Thư Nhan có lòng muốn gọi Phương Trạch Vũ đi cùng, kết quả sau một lúc người lại không thấy đâu.
Ban đầu, Thư Nhan nghĩ anh vì muốn thuận tiện tìm người đáng nghi, giống như câu cá, lấy cô làm con mồi và lợi dụng cô dụ bọn buôn người ra, hiện tại, cô mới phát hiện ra là không có chuyện như vậy, lúc ở không đại học Nam Thành, Thư Nhan có chào hỏi anh, anh cũng đáp lại, nhưng nếu ở đại học Nam Thành, thì Thư Nhan hoàn toàn không nhìn thấy cả bóng người của anh, có thấy cũng chỉ như người xa lạ.
Cô đoán Phương Trạch Vũ cảm thấy tiếng tăm của mình không tốt, nên sợ liên lụy đến cô.
Thư Nhan cúi đầu đi vào nhà trẻ, bọn trẻ còn đang học bổ túc, chừng khoảng hai mươi phút nữa, cô đi đến nhà mới nhìn xem trước.
Toàn bộ phòng ở đã được trang hoàng xong hết rồi, bao gồm cả đồ điện và đồ dụng cụ trong nhà, bởi vì chọn phát triển và bàn bạc riêng với công ty lắp đặt các thiết bị, nên họ giảm giá cho Thư Nhan, tổng cộng là mười ngàn đồng, Thư Nhan nhìn qua hóa đơn thu phí, hiện tại gạch một giảm thành hai, xi-măng bảy miếng, ống nước dây điện và mấy thứ linh tinh khác cũng khá tốt, quan trọng nhất là hiện tại phí nhân công cũng thật sự rẻ hơn trong tương lai.
Nhớ lại là mười 18 năm sau, lúc sửa chữa cái gì trong nhà, công kỹ thuật của thợ mộc, công nhân kỹ thuật điện cũng lấy ba trăm một ngày, một trăm một năm cho người giúp vần công, tiền đó còn chưa tính t.h.u.ố.c lá với đồ uống, mà hiện giờ thợ cả kỹ thuật chỉ cần 15 đồng một ngày, người giúp vần công 8 đồng.
Sỡ dĩ bỏ ra hơn mười ngàn đồng là vì Thư Nhan làm ba tủ quần áo khảm tường, phòng khách lại ngăn ra một căn phòng nhỏ để chứa vật linh tinh, hơn nữa cũng có tân trang lại ban công với hai cái toilet, nên chi phí cao.