Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:44:49
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Nhan chọn một tư thế thật thoải mái rồi đi thẳng vào giấc ngủ, Thanh Thanh cẩn thận quay đầu đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của Thiên Bảo, thật sự muốn nói cho cậu biết mẹ không phải đang chơi trò chơi mà mẹ đã đi ngủ rồi.

Trước khi đứa nhỏ đi ngủ có hơi khó khăn, nhưng nếu thật sự ngủ rồi thì ngủ rất nhanh, không bao lâu cậu đã ôm cánh tay của Thư Nhan ngủ say, một bên Diệp Thanh Thanh thấy em trai đang ngủ, cũng nhắm mắt lại ngủ theo.

Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Nhan đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cố ý nhìn dưới lầu, cũng không có bóng dáng của Phương Trạch Vũ, chẳng lễ anh vẫn chưa đến?

Cô mang theo nghi ngờ về nhà ăn sáng với hai đứa bé xong, rồi đưa hai đứa nhỏ đến trường, sau đó lại đến trạm xe buýt công cộng đợi đón xe, cô vẫn không thấy Phương Trạch Vũ đâu, cho đến khi cô lên xe buýt công cộng ngồi ổn định rồi mới thấy Phương Trạch Vũ không nhanh không chậm đi lên.

Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo phía sau cô?

Thư Nhan cứ nghĩ anh sẽ ngồi bên cạnh, nhưng chỉ thấy Phương Trạch Vũ lắc đầu bảo Thư Nhan không cần nhường.

Thỉnh thoảng, cô đưa mắt ngắm nhìn Phương Trạch Vũ, thấy anh hoàn toàn không phản ứng với mình giống như cả hai là người xa lạ, đột nhiên cô hiểu cái gì đó cũng không nhìn anh nữa.

Xuống xe, Phương Trạch Vũ cũng đi theo cô xuống xe, vẫn đi theo với khoảng cách không xa không gần, đợi khi Thư Nhan đến cửa của cửa hàng, anh mới xoay người rời đi.

Ban đầu, cô muốn gọi anh nhưng có vài bà nội trợ đang đứng ở bên cạnh chú ý đến, nên Thư Nhan chỉ đành bỏ qua, cửa hàng của cô ở trên đường Tây Nam Thành cũng coi như có chút tiếng tăm, đương nhiên cô cũng đã bị một ít chú ý, cũng do tốt xấu gì cô cũng chỉ có một mình, cuối tuần cũng chỉ có một mình đưa hai đứa nhỏ đi dạo, nên có rất nhiều người vẫn còn đang bán tín bán nghi đồn đoán về chồng của cô, lúc này cô gọi Phương Trạch Vũ lại chắc chắn sẽ khiến người ta hiểu lầm.

"Bà chủ, chị đã về rồi?" Oánh Oánh nhìn thấy Thư Nhan, lập tức để lộ ra khuôn mặt tươi cười vui mừng.

"Ừ, hai ngày nay trong cửa hàng thế nào?" Thư Nhân lấy sổ sách ra xem một chút, mức buôn bán coi như cũng không tệ hơn nữa lợi nhuận bán quần áo mùa thu cũng tốt lắm, đột nhiên cô muốn mở một cửa hàng nội y tại mặt tiền cửa hàng kia, hẳn có thể có rất nhiều lợi nhuận.

"Trong cửa hàng không có chuyện gì. Đúng rồi, có một người họ Hồ gọi điện thoại đến tìm chị, nói khi chị về thì gọi lại cho cô ấy." Đột nhiên Oánh Oánh nhớ đến một cuộc điện thoại, nói.

"Được rồi, chị biết rồi." Thư Nhan gọi điện thoại lại, kết quả đúng lúc Hồ Thụy Tuyết không có ở nhà: "Cô ấy không có ở nhà, chị đi nhà ga lấy hàng trước, lát nữa cô ấy có gọi điện đến thì em nói chị đi đến chiều mới về."

Thư Nhan cố ý chú ý phía sau một chút, nhưng không có phát hiện gì, kết quả trước khi lên xe buýt công cộng lại thấy Phương Trạch Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-148.html.]

Lúc Thư Nhan xuống xe lấy hàng, cô chạy đến bên cạnh Phương Trạch Vũ nói: "Vừa rồi, anh vẫn luôn đứng ở bên ngoài sao?"

"Mấy ngày nay đúng lúc tôi cũng rảnh rỗi, nên đi dạo bên cạnh cửa hàng của cô." Phương Trạch Vũ nhíu mày: "Hiện tại, cô không cần quá thân thiết với tôi."

"Cũng không nên trông gà hóa cuốc như vậy, tôi cảm thấy khả năng họ có thể tìm được tôi là rất ít, anh... Lúc tôi đi Hàng Thành nhập hàng, anh đi theo giúp chuyển mấy hàng hộ tôi đi."

"Không thành vấn đề. Đúng rồi, Đậu Đậu tỉnh lại, sau khi thằng bé biết cô cứu mình đã nhờ tôi nói tiếng cảm ơn cô thay thằng bé." Phương Trạch Vũ nói sang chuyện khác.

Thư Nhan bất đắc dĩ, do dự một chút, hỏi: "Bọn buôn người kia có tin tức gì không?"

"Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng tin chắc nếu có kết quả họ sẽ nói cho tôi biết." Thông tin này thuộc tin tức mật, cho dù là đồng đội, nhưng Phương Trạch Vũ cũng không phải người trong hệ thống, nên người ta cũng không thể nói cho anh biết.

"Tại tôi nóng vội." Hai người kia chỉ mới bắt được vào buổi chiều hôm qua, sao có thể tìm ra đồng lõa nhanh như vậy được.

"Bình thường, cô yên tâm, bên kia trường học tôi đã sắp xếp người trông chừng, không có chuyện gì đâu."

TBC

"Anh cũng đã sắp xếp người ở gần trường học hai đứa nhỏ rồi sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn anh.

"Ừm, tất cả đều là quân chuyên nghiệp, cho nên cô có thể yên tâm." Phương Trạch Vũ nhìn về phía Thư Nhan: "Cô đi lấy hàng đi, không cần lo lắng cho tôi theo không kịp cô."

Thư Nhan do dự một chút: "Hay là cùng nhau đi thôi, anh theo sau như vậy rất vất vả."

Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Không tốt lắm."

Không tốt lắm?

Thư Nhan còn muốn nói cái gì đó, Phương Trạch Vũ đã muốn tránh đi, không lâu sau Thư Nhan đã không tìm thấy bóng người của anh.

Loading...