Thư Nhan vội ra khỏi phòng bếp, cẩn thận mở cửa đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ, chúng vẫn còn đang ngủ, cô mỉm cười, đi giặt sạch vài cái quần áo, hong khô quần áo xong đã hơn ba giờ chiều nhưng trong phòng vẫn không hề có tiếng động, Thư Nhan quyết định đi đánh thức hai đứa con dậy, ngủ nhiều quá thì một lát nữa đến ban đêm sẽ không ngủ được, cô đi vào chỉ thấy hai đứa nhỏ đang làm bài tập.
"Các con dậy khi nào? Sao không có chút tiếng động thế?" Thư Nhan buông thùng xuống: "Đói bụng không? Mẹ nấu canh nấm tuyết với táo đỏ, ăn một chút để lót bụng trước."
"Mẹ." Diệp Thanh Thanh nhìn thấy Thư Nhan, vui mừng đến ánh mắt cũng cười tít.
"Mẹ." Thiên Bảo lập tức ném bút chạy đến trước mặt Thư Nhan, ôm lấy đùi của cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
TBC
Thư Nhan không kiềm được nở nụ cười tươi, vỗ đầu của cậu một chút: "Lúc trước, mẹ cũng thường xuyên đi nhập hàng, sao giờ không gặp con đã nói nhớ mẹ rồi?"
Lúc trước không giống bây giờ, lúc trước là cả đêm không gặp còn bây giờ là chỉ mới một ngày mà đã cảm thấy thật lâu không gặp mẹ rồi.
Thư Nhan xới cơm đưa điểm tâm cho hai đứa, cô cũng tự uống một chút, hỏi: "Mẹ đã nấu chân giò heo, buổi tối các con còn muốn ăn cái gì nữa không?"
"Cũng có." Thanh Thanh nói.
"Con muốn ăn tôm." Thiên Bảo nói.
"Không phải Thanh Thanh thích mầm đậu sao, mẹ xào rau hẹ với mầm đậu, Thiên Bảo muốn ăn tôm hả? Thế đi theo mẹ mua tôm nào." Hai đứa nhỏ đã ngây ngốc ở nhà một ngày trời, Thư Nhan để bọn nhỏ đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
Tây Thành gần với đất liền, nên có rất ít hải sản, sau khi Thiên Bảo đến Nam Thành, rồi nếm qua món tôm ở nhà Ngô Tú Nguyệt lập tức đã yêu thích, nhưng cậu cũng yêu thích ăn hải sản khác nữa.
Trừ tôm, Thư Nhan còn mua cá mực, cá mực xào với dưa chua cũng ăn rất ngon.
"Mẹ, chân giò heo ăn rất ngon." Thiên Bảo ăn một miếng chân giò heo nấu mềm và dẻo, khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-147.html.]
"Đừng chỉ ăn món đó, con phải ăn cơm nữa." Thư Nhan lột một con tôm bỏ vào trong chén của cậu, sau đó cũng lột một con khác cho Thanh Thanh: "Ăn nhiều tôm một chút, bổ dưỡng, Thiên Bảo... Con đừng chỉ ăn một món, nhanh chóng ăn một ngụm cơm đi."
Ban đầu, hai đứa nhỏ không thích ứng được với khẩu vị của Nam Thành, bây giờ đã có thể chấp nhận đồ ăn trong nhà ngày thường rồi, có lẽ qua một hai năm nữa, bọn nhỏ sẽ không còn quen với khẩu vị của Tây Thành nữa.
Cơm chiều xong, Thư Nhan mang hoa quả đã cắt sẵn đến, vừa ăn vừa nói với bọn nhỏ: "Gần đây, nếu có người lạ đến thân thiết với hai đứa, hai đứa cũng không cần để ý nhóm của người đó, người xa lại đưa cho hai đứa ăn cái gì cũng không thể nhận."
Nghĩ nghĩ, Thư Nhan vẫn còn lo lắng: "Trừ khi mẹ cho, chứ mọi người cho ăn cái gì cũng không thể nhận, biết không?"
"Mẹ Vương Nghệ Đồng với mẹ Trương Thành Hàm cũng không được sao?" Thanh Thanh bị vẻ mặt nghiêm túc của Thư Nhan dọa rồi.
"Nếu lúc mẹ ở thì được phép, nhưng không có thì cũng không được." Thư Nhan cảm thấy vẫn là nên thật cẩn thận hơn nữa: "Mặt khác, nếu, mẹ nói là nếu thôi, có người bắt hai con đi, bên cạnh có nhiều người thì các con phải hét lên cứu mạng, nếu bên cạnh không có ai vậy thì các con cũng đừng vùng vẫy, cứ ngoan ngoãn đi cùng với người đó, đợi đến lúc gặp thời điểm thích hợp giống như nhìn thấy người quen hoặc có thể chú hay dì mặc đồng phục công an thì các con lập tức bỏ tay người kia ra, chạy đến ôm chặt lấy đùi của người chú và dì đó, nói cho họ biết người kia không phải là ba hay mẹ của các con, hai đứa không biết người này là ai."
Thư Nhan viết ra số điện thoại căn tin dưới lầu và cửa hàng, để hai đứa nhỏ nghi nhớ kỹ.
"Đây là số điện thoại của dì ở căn tin, còn đây là số điện thoại trong cửa hàng của mẹ, hai đứa phát nhớ kỹ." Thư Nhan thấy Thiên Bảo thấy cái gì cũng không hiểu, nhéo nhéo lỗ tai của cậu: "Nhất là con, nhớ kỹ chưa?"
"Con nhỡ kỹ rồi mẹ." Thiên Bảo ôm lại lỗ tai nhỏ của mình, nói.
Thư Nhan tắm rửa cho Thiên Bảo xong, rồi cũng đơn giản rửa mặt một chút, thay ảo ngủ, sau khi nằm trên giường cô đã hoàn toàn không muốn nhúc nhích nữa.
"Mẹ, con muốn ngủ với mẹ." Thanh Thanh ôm gối đầu, đi đến.
"Thế lên đây đi, nhanh chóng ngủ nào, ngày mai là thứ hai, các con phải dậy để đi học nữa." Buổi tối có hơi lạnh, Thư Nhan sợ mình cướp chăn nên đã chuẩn bị cho ba người, mỗi người có một chiếc chăn.
"Mẹ, con muốn nghe kể truyện cổ tích." Đột nhiên, Thiên Bảo nói.
"Ngày mai kể được không? Hôm nay, mẹ mới từ vùng khác về hơi mệt. Hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi đi? Con có biết 123 người rối gỗ không?" Thấy hai đứa bé gật đầu, Thư Nhan cười nói: "Chúng ta bắt đầu nào, 123 người rối gỗ."