"Đường Phủ Tiền, hôm qua tôi không về cũng không biết hai đứa nhỏ có ăn trưa hay không." Thư Nhan nhìn thời gian đã hơn hai giờ, vốn còn muốn về nấu cơm cho bọn nhỏ.
"Cô nuôi con một mình?" Phương Trạch Vũ chưa từng hỏi thăm Thư Nhan, nên cũng không biết tình hình của cô.
"Ừm." Thư Nhan ngẩng đầu mỉm cười, không nói gì thêm.
Máy nhắn tin vang lên, Phương Trạch Vũ lấy ra xem rồi nói xin lỗi với Thư Nhan: "Xin lỗi, tôi đi gọi một cuộc điện thoại."
Đợi khoảng năm phút, Phương Trạch Vũ quay trở lại với sắc mặt không tốt lắm: "Tôi có một đồng đội đang làm việc ở đồn cảnh sát. Có thể hai người này còn có đồng bọn, rất có thể ở trên tàu nên có lẽ cô đã bị đồng bọn của chúng nhìn thấy, gần đây cô đừng đi tàu nữa, tốt nhất là đừng đi đâu xa."
TBC
Thư Nhan nhíu mày: "Anh cũng biết tôi kinh doanh quần áo, gần như mỗi tuần đều phải đi Hàng Thành nhập hàng, không đi ra ngoài hoàn toàn không thực tế. Nhưng tôi không sao, đi nhập hàng tôi có thể đi chung xe, nhiều người như thế chưa chắc bọn chúng có thể tìm được tôi, chỉ sợ chúng tìm được nhà tôi thì hai đứa con tôi phải làm sao bây giờ? Sẽ không liên lụy đến bọn trẻ đâu phải không?"
Trong một khoảnh khắc như thế, Thư Nhan có chút hối hận vì mình đã hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là nói cô không nên ra mặt sau khi báo cáo nữa.
Phương Trạch Vũ im lặng một lúc: "Nếu cô không để ý. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo vệ cô cho đến khi đồng bọn của chúng bị bắt."
"Việc này làm sao được? Chưa kể chậm trễ thời gian của anh, mà cũng không biết khi nào mới có thể bắt được đồng bọn, cũng không thể cứ như vậy mãi được?" Trong lòng Thư Nhan treo lơ lửng một tảng đá, Phương Trạch Vũ có thể bảo vệ cô tạm thời chứ không thể nào bảo vệ được cô cả đời, cũng không thể luôn sống trong nơm nớp lo sợ như vậy mãi được.
"Những kẻ buôn người đều là những kẻ có lòng dạ đen tối, cô phá hỏng chuyện của bọn chúng, rất có thể sẽ bị trả thù mà bọn này có rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa cũng rất tàn nhẫn. Nhưng mà cô yên tâm, bọn chúng cũng không thần thông quảng đại đến mức ấy đâu, chắc chắn sẽ không tìm được cô. Nhưng cô đi Hàng Thành nhập hàng vẫn nên cẩn thận, như thế này đi, mấy hôm nay tôi sẽ đón cô đi làm và tan làm, giúp cô xem xung quánh có kẻ nào đáng nghi hay không, cô đi Hàng Thành nhập hàng thì báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đi cùng cô." Làm thế nào Phương Trạch Vũ cũng không thể để ân nhân cứu Đậu Đậu gặp phải bất trắc được.
Nói thật, Thư Nhan vẫn có hơi sợ, do dự một hồi lâu cô mới nói: "Vậy trong khoảng thời gian này làm phiền anh rồi."
"Việc nên làm mà, cô đừng lo lắng quá, đây chỉ là những suy đoán xấu nhất thôi, tin rằng cảnh sát sẽ sớm phá được vụ án." Phương Trạch Vũ an ủi Thư Nhan bằng giọng điệu có hơi cứng nhắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-146.html.]
Thư Nhan giật giật khóe miệng: "Hi vọng họ phá án nhanh một chút."
Trước khi xuống xe, Phương Trạch Vũ đã đưa cho Thư Nhan một tờ giấy, mặt trên có ghi số điện thoại với tài khoản BB của anh.
"Tôi trở về xử lý một chút chuyện, ngày mai tôi đưa cô đi đến cửa hàng." Nói xong, anh bảo tài xế lái xe chạy đi, tuyệt nhiên không đợi Thư Nhan từ chối.
Vẫn còn rất ngang ngược, nhưng có những lời này của anh, Thư Nhan cũng yên tâm rất nhiều.
Trong nhà, hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ trưa, trên bàn có bánh bích quy và sữa mà bọn chúng ăn còn, cô thấy hơi đau lòng hai đứa nhỏ hôn lên trán của mỗi đứa một cái.
Chuyện lần này cô đã hơi xúc động, cô đã không còn là một mình nữa, cô còn phải nuôi hai đứa con.
Lần tới muốn làm cái gì cũng phải tự lượng sức mình, giống như lần này, cô cần phải đi báo cáo, chứ không thể thấy có vấn đề mà giả vờ như không nhìn thấy được, mọi chuyện sau đều nên giao cho cảnh sát, tại lúc đó không nên xuất hiện.
Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, nhỡ như liên lụy đến bọn chúng phải làm sao đây?
Người ta đều nói, người tốt khó làm, lúc này Thư Nhan đã cảm nhận được.
Hai ngày không ở nhà, Thanh Thanh thật rất hiểu chuyện, trong nhà vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng Thư Nhan vẫn quét dọn lại một lần, quần áo bẩn thì chà xà phòng lên một chút, một lát nữa sẽ dễ giặt hơn.
Cô không cho hai đứa nhỏ tự mình ra ngoài cửa, bọn nhỏ cũng chưa ăn được điểm tâm hay cơm trưa nóng, Thư Nhan nấu một nồi canh nấm tuyết và táo đỏ, nấu lửa nhỏ, đợi bọn nhỏ tỉnh lại vừa lúc có thể ăn được.
Vừa mới xuống xe cô đi đến chợ thức ăn một chuyến, mua một nửa chân giò heo, Thư Nhan cầm nhíp nhổ từng cọng từng cọng lông, rồi rửa qua nước, sau đó thả muối, xì dầu, rượu, gừng hành tỏi vào nhiệt độ nóng tráng một chút, lại để vào nồi áp suất, nửa giờ có thể ăn.