"Là con trai của đồng đội tôi, sao cô ở đây?" Phương Trạch Vũ nghi ngờ.
"Là đồng chí này phát hiện bất thường, báo cho cảnh sát mới giải cứu đứa trẻ." Cảnh sát bên cạnh đứng ra giải thích.
Mẹ của đứa bé khôi phục lại một chút lý trí: "Đứa bé đâu, tôi muốn gặp đứa bé."
"Đứa bé có hơi sốt, chúng tôi đã đưa đến bệnh viện rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện xem nó rốt cuộc có phải là con trai của chị không." Cảnh sát lập tức đưa họ đi bệnh viện.
Phương Trạch Vũ đi theo hai bước, quay đầu lại nhìn Thư Nhan: "Làm sao cô về Nam Thành?"
"Tôi không sao." Thư Nhan xua tay: "Đợi trời tạnh mưa thì tôi gọi xe về."
TBC
"Tôi cũng phải về Nam Thành, nhưng tôi đến bệnh viện thăm đứa bé trước, đến lúc đó đi xe tôi về nhé." Phương Trạch Vũ nói một cách chân thành.
Thư Nhan nhìn trời mưa bên ngoài, do dự giấy lát: "Vậy thì làm phiền anh."
Trên đường, người phụ nữ vừa khóc vừa nói: "Đậu Đậu là mạng sống của tôi, ba thằng bé hy sinh rồi, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con, nếu Đậu Đậu không còn nữa tôi thì tôi làm sao xứng đáng với nhà họ Ngô, làm sao xứng đáng với ba của thằng bé..."
Không ngờ đứa bé lại là con trai liệt sĩ, hai cảnh sát và Thư Nhan khá xúc động.
Đến bệnh viện, đứa bé vẫn còn đang ngủ, người nhà nhìn thấy Đậu Đậu trên giường bệnh thì khóc không thành tiếng, mẹ đứa bé che miệng sợ phát ra một tiếng động nhỏ sẽ quấy nhiễu đến đứa bé.
Bác sĩ nói cũng may là đã cấp cứu kịp thời, nếu không sốt cao liên tục có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho dù còn sống cũng sẽ bị tổn thương đến những nơi khác, có thể trở thành người đần độn cũng có thể bị điếc v... v... , tất cả mọi người nghe xong mặt mày đều trở nên trắng bệch vì sợ hãi.
Mẹ đứa bé xác nhận đứa bé không sao, lý trí mất đi cuối cùng cũng dần dần trở về, cô ấy đến bên cạnh Thư Nhan quỳ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-145.html.]
"Này! Chị làm gì vậy?" Thư Nhan muốn kéo cô ấy dậy, nhưng lại phát hiện kéo thế nào cũng không kéo được.
"Chị không chỉ cứu mạng Đậu Đậu mà còn cứu cả mạng sống của tôi nữa, nếu không phải chị phát hiện kịp thời thì có thể tôi sẽ thật sự mất đi Đậu Đậu, vậy thì tôi cũng không thể nào sống nổi. Chị chính là ân nhân cứu mạng của Đậu Đậu và tôi, và cả gia đình tôi." Nói xong cô ấy muốn khấu đầu lạy ta, Thư Nhan nhìn về phía cảnh sát cầu cứu.
Nghe thấy động tĩnh, ông bà nội của đứa bé cũng định quỳ xuống, Thư Nhan vội vàng gọi cảnh sát và Phương Trạch Vũ giúp đỡ kéo họ lại.
"Hai ông bà tuyệt đối đừng như vậy, cháu sẽ tổn thọ mất, hơn nữa người thật sự cứu đứa bẻ là cảnh sát trên tàu và những cảnh sát này, cháu chỉ nói vài câu thôi, thật sự không cần phải như thế này đâu ạ." Thư Nhan thật sự bị họ dọa sợ.
"Nhưng chỉ có cô phát hiện ra kẻ buôn người, cho dù thế nào cũng rất cảm ơn cô." Mẹ đứa bé nói xong lại muốn quỳ xuống thì bị cảnh sát kéo lại.
Ầm ĩ hồi lâu, Thư Nhan cáo từ rời đi, Phương Trạch Vũ nói vài câu với người nhà của đứa bé rồi đuổi theo.
"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ nói: "Cảm ơn cô đã cứu Đậu Đậu, đứa bé này rất quan trọng với tôi."
Ba của đứa bé là đồng đội cũ của anh, đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ.
Khi đó đứa bé còn chưa sinh ra, mẹ của đứa bé đã sinh con bất chấp sự phản đối của gia đình, suốt bao năm qua cô ấy vẫn chưa tái hôn vì sợ ba dượng sẽ không tốt với đứa bé, cũng sợ mình sinh con thứ hai sẽ không có thời gian chăm sóc cho Đậu Đậu.
Lúc đó khi biết được tình hình của nhà đồng đội, các anh em đã bàn bạc với nhau rằng Đậu Đậu là trách nhiệm chung của họ, mỗi năm họ sẽ thay phiên nhau đến Hàng Thành thăm đứa bé để xem có gì cần giúp đỡ hay không, ngoài ra cũng sẽ hỗ trợ về kinh tế.
Phương Trạch Vũ ở Nam Thành, là người ở gần Hàng Thành nhất, lần trước cả hai mẹ con họ đều sốt cao, không còn cách nào khác cô ấy đã gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ, đó chính là lần đầu tiên Thư Nhan và anh đi chung xe, anh đi qua trong đêm.
Lần này vốn là đến lượt một đồng đội khác đi Hàng Thành, nhưng cậu ta tạm thời có việc trì hoãn nên nhờ Phương Trạch Vũ đi, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Thư Nhan sửng sốt một chút rồi nói: "Con ai không phải là bảo bối đâu chứ, tôi cũng có con, tôi có thể tưởng tượng được nếu con tôi không thấy đâu nữa thì tôi sẽ đau đớn tuyệt vọng ra sao. Cho nên khi tôi phát hiện vấn đề đã nghĩ rằng cho dù có phải là thật hay không thì cứ điều tra trước đã, không phải là tốt nhất nhưng ngộ nhỡ phải thì sao? Ba mẹ đứa bé sẽ đau khổ biết bao, tôi cũng không ngờ ba đứa bé còn là liệt sĩ, có thể giúp được tôi rất vui."
Phương Trạch Vũ gật đầu, mở cửa xe giúp Thư Nhan: "Cô về đâu?"