"Thật sự có khả năng, mọi người có nghe thấy đứa nhỏ khóc nháo không?"
"Không có, từ lúc lên xe tới giờ cũng chưa từng thấy đứa bé cử động." Người đàn ông ngồi phía trước người phụ nữ lập tức phản ứng lại.
Nhân viên bảo vệ thừa cơ đoạt lấy đứa nhỏ, hai vợ chồng kia thấy tình hình không ổn nên muốn chạy nhưng lại bị đám người xung quanh ngăn cản.
Mấy người đàn ông trong đó cực kỳ anh dũng ra tay trợ giúp nhân viên bảo vệ bắt lấy bọn họ.
Lúc mở quần áo ra, sắc mặt của đứa trẻ bên trong ửng đỏ, ngủ giống y như chết: "Đứa trẻ phát sốt cao phải lập tức đưa tới bệnh viện."
"Bọn họ thật sự là bọn buôn người, vừa rồi nên xuống tay nặng một chút."
Thư Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơn đồng thời cô còn có chút nghĩ mà sợ, cũng may là cô đủ cẩn thận nếu không lần trước có khả năng cô và đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm rồi.
Còn cả ánh mắt vừa rồi của đôi vợ chồng kia lúc nhìn cô khi bị đưa đi khiến Thư Nhan nổi trận da gà.
Lần sau cô sẽ không một mình ngồi xe lửa nữa ngộ nhỡ bị trả thù thì phải làm sao bây giờ.
Một lúc sau, một nhân viên bảo vệ yêu cầu cô đi qua tố cáo người, Thư Nhan cũng phải đi đến trong cục lấy lời khai.
Kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Thư Nhan ngồi xe cảnh sát, cô tò mò nhìn xung quanh, thì thầm hỏi viên cảnh sát bên cạnh: "Đứa bé kia không sao chứ?"
Lúc ấy nhìn giống như con tôm luộc, đỏ đến mức muốn bốc khói, lại cho uống thuốc ngủ cũng không biết có để lại di chứng gì về sau không.
Nhìn vào tuổi tác, chắc cũng bằng tuổi Tinh Tinh, vậy thì bậc cha mẹ này sẽ lo lắng đến mức nào đây!
"Bác sĩ trên tàu đã hạ sốt cho thằng bé trước, đến ga sẽ đưa thẳng đến bệnh viện, tình hình cụ thể như thế nào thì bây giờ tôi cũng không rõ, lát nữa sẽ nói cho cô biết." Cảnh sát biết là Thư Nhan đã phát hiện báo cáo sai cho nên rất nhã nhặn với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-144.html.]
Đến đồn cảnh sát, viên cảnh sát đưa Thư Nghi đến nhận dạng hai kẻ buôn người qua cửa kính, sau đó đăng ký qua loa và làm một ghi chép là có thể đi.
Thời tiết xấu, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, Thư Nhan không mang theo ô, xe buýt gần đây có hơi xa, cô chỉ có thể đợi ở đồn cảnh sát.
"Hay là đợi bên tôi bận xong sẽ đưa cô về nhé." Mặc dù chỗ họ không thuộc về Nam Thành nhưng có một con đường đến đại học Nam Thành rất gần, có thể đến trong khoảng nửa tiếng.
"Không cần không cần." Thư Nhan vội từ chối, để xe cảnh sát đưa cô về, không quá mười phút cô sẽ trở thành người nổi tiếng ở khu vực đó, nếu không tuyên dương người khác sẽ cho rằng cô phạm tội, nhưng nếu tuyên dương?
TBC
Ngộ ngỡ hai người kia còn có đồng bọn, đến trả thù cô thì làm thế nào?
Cô còn hai đứa con, nhỡ đâu ảnh hưởng đến đứa bé vậy thì cô có c.h.ế.t ngàn lần cũng không hết tội.
Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, mưa ngày càng nặng hạt, Thư Nhan đang buồn phiền làm sao để trở về thì bên ngoài có một nhóm người chạy đến, người xông vào đầu tiên là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, tóc tai rối bời, cả người nhếch nhác, mắt sưng đỏ, khóc nói: "Đứa bé, con của tôi đâu?"
Cô ấy túm lấy một cảnh sát và tiếp tục hỏi: "Con của tôi mất rồi, tôi nghe nói có người bắt được kẻ buôn người ở đây và tìm thấy một đứa bé, có phải con của tôi không? Con trai tôi là một cậu bé, cao ngần này mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, đúng rồi, thằng bé còn có một nốt ruồi trên mũi ở ngay đây." Người phụ nữ khoa tay múa chân nói năng lộn xộn.
"Chị đừng kích động, từ từ nói." Thường Xuyên vội an ủi người phụ nữ.
"Tôi không kích động, tôi chỉ muốn tìm con trai của tôi. Đậu Đậu của tôi không thấy đâu nữa, tôi ở nhà nấu cơm, thằng bé chơi ở cổng, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi. Chính là... Chính là cao như này." Cô ấy đưa tay so độ cao: "Mặc đồ thể thao màu xanh, có nốt ruồi trên mũi. Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy, tôi nấu cơm làm gì chứ? Không ăn một bữa thì có làm sao?" Người phụ nữ tát mạnh vào mặt mình.
Những người đi theo phía sau nghe vậy đều rưng rưng nước mắt, trong đó có một cặp vợ chồng chắc là ông bà nội của đứa bé, giờ phút này đang lung lay sắp ngã dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Lúc này, một người đàn ông bước vào cùng với một cảnh sát: "Chị dâu. Em vừa mới hỏi, mười phần có tới tám chín là Đậu Đậu."
Giọng nói có chút quen tai, Thư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là Phương Trạch Vũ.
Phương Trạch Vũ bên này cũng nhìn thấy Thư Nhan, rõ ràng anh cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
"Đứa bé đó là cháu anh à?" Thư Nhan thấy anh đầm đìa mồ hôi, không nhịn được hỏi.