Lần này không có xe con nên Thư Nhan chỉ có thể mua vé xe lửa, lần trước đã đi một lần xe lửa rồi nên ký ức về chuyến xe lửa màu xanh lá cây với cô vẫn còn rất mới mẻ.
Vậy nên cô đã đóng gói tất cả hàng hoá để gửi vận chuyển trở về, còn cô thì chỉ cần xách theo túi gồm quần áo và mang theo một ít đồ đặc sản của Hàng Thành trở về nhẹ nhàng là được.
Cái thứ gọi là duyên phận không thể nhìn cũng không thể sờ thấy được nhưng có đôi khi nó lại thần kỳ như vậy.
Khi cô đi từ Tây Thành đến Nam Thành, cặp vợ chồng ngồi đối diện kia thế mà lại ngồi cùng với cô ở trên xe tiếp.
Đã ba tháng qua đi, Thư Nhan cũng đã gầy đi mười lăm cân, làn da cũng trắng hơn một chút lại còn làm tóc, ăn mặc quần áo đơn giản thanh nhã, cả người đều thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đừng nói là chỉ gặp mặt có mỗi một lần mà ngay cả khi cô đứng trước mặt mẹ mà bà cũng không nhất định nhận ra cô.
Thư Nhan cũng không tính toán đi chào hỏi bọn họ mà chỉ tìm vị trí ngồi xuống vừa vặn ngồi nghiêng đối diện với bọn họ.
Ban đầu cô còn tưởng rằng thứ mà người phụ nữ đang ôm trong lồng n.g.ự.c là quần áo nhưng khi ngồi xuống mới phát hiện ra phía bên trong quần áo để lộ một cái chân nhỏ.
Nếu như cô nhớ không lầm thì lần trước hai người này nói bọn họ có một đứa con trai đang học đại học, vậy đứa trẻ bé như vậy từ đâu ra?
Thư Nhan cẩn thận quan sát một chút, cô rất nhanh đã phát hiện ra được rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như hiện tại trong xe đang ầm ĩ như vậy thế mà đứa nhỏ nằm trong lồng n.g.ự.c của người phụ nữ kia lại không thấy phát ra động tĩnh gì, như này liệu có phải còn quá cả việc ngủ như c.h.ế.t không?
Lại ví dụ như hiện tại thời tiết căn bản không phải rất lạnh thế nhưng người phụ nữ kia lại đang lấy quần áo che kín từ đầu đến chân của đứa nhỏ, bọn họ không sợ đứa nhỏ bị ngạt sao?
Lần trước Thư Nhan đã hoài nghi hai người này không phải là người tốt, cho nên đứa nhỏ này có khả năng thật sự gặp vấn đề.
Cô không lập tức hành động ngay mà cẩn thận quan sát nửa giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-143.html.]
Trong lúc này, đứa trẻ nằm trong lồng n.g.ự.c của người phụ nữ kia vẫn luôn không nhúc nhích, dù cho ngủ như c.h.ế.t nhưng vẫn phải động đậy một chút mới đúng nhưng đứa trẻ này thật sự vẫn luôn không nhúc nhích.
Thư Nhan nhìn thấy người đàn ông đang thu dọn đồ đạc, rất có thể bọn họ sẽ xuống xe ở điểm dừng chân tiếp theo.
Cô không thể lại đợi được nữa, con cái đều là trái tim của ba mẹ, nếu như đứa trẻ này thật sự bị bắt cóc thì thứ huỷ hoại là một hoặc thậm chí là hai gia đình.
Thư Nhan đứng dậy đi tìm nhân viên bảo vệ rồi nói hết tất cả những điểm đáng ngờ mà mình đã phát hiện ra cho bọn họ nghe.
TBC
Hơn nữa cô còn nói đến chuyện lần trước mình cũng đã gặp được bọn họ và cũng nói đến chuyện cô đã lanh trí chạy thoát thế nào, điều này đã khiến cho hai nhân viên bảo vệ lập tức nâng cao cảnh giác.
Bọn họ tìm ra cớ để kiểm tra thùng xe của Thư Nhan, đến lúc kiểm tra đôi vợ chồng này thì nhân viên bảo vệ phát hiện ra đáy mắt của hai người họ đang hiện lên tia hoảng loạn.
Bọn họ lập tức cảm thấy đáng nghi nên yêu cầu hai người đó cởi bỏ quần áo đang quấn trên người đứa bé cho bọn họ xem, dù có nói cái gì thì người phụ nữ cũng không muốn cởi bỏ.
"Cháu trai của tôi đang không thoải mái, nó không thể gặp gió được."
"Bệnh gì mà không thể gặp gió được? Hơn nữa ở đây lấy đâu ra gió, nhanh lên." Một nhân viên bảo vệ trong đó muốn cởi bỏ quần ảo ra nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản lại.
"Đã nói là cháu trai của tôi không thể gặp gió được mà."
Người phụ nữ trực tiếp ngồi xuống mặt đất: "Cảnh sát đánh người, cảnh sát ghê gớm, cảnh sát có thể tùy tiện lục soát người sao. Cháu trai đáng thương của tôi sinh bệnh không thể gặp gió được vậy mà bọn họ còn muốn xem, xảy ra chuyện gì các người có thể phụ trách được sao?"
Đám người xung quanh đều nhìn về phía này, bọn họ không rõ ràng tình hình lắm nên còn cho rằng quả thật nhân viên bảo vệ đánh người.
"Đứa nhỏ nhà bà bị bệnh gì, động tác của bà lớn như vậy mà đứa nhỏ vẫn không động đậy một chút nào, trời nóng như vậy vì sao lại bịt kín mít thế? Đừng cho rằng không có bệnh mà có thể ngộ ra bệnh được, nhé! Tôi nhớ ra bà đấy, lần trước chúng ta ngồi cùng trên một chiếc xe bà còn nói bà chỉ có một đứa con trai còn đang đi học, bà lấy cháu trai từ đâu ra hả?" Thư Nhan thấy bà ta càn quấy còn nhân viên bảo vệ có chút bất lực nên nhân cơ hội nói ra.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn người phụ nữ ngồi trên mặt đất đã có hơi thay đổi.
"Có ý gì, đây là bọn buôn người sao?"