Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:44:32
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Nhan tuỳ ý đi dạo đến một con phố bày bán các loại sườn xám và các loại vải lụa, chỉ đáng tiếc dáng người của cô không thể điều khiển được sườn xám nên cô chỉ có thể bất lực nhìn qua cho đã cơn thèm.

Cô lại chậm rãi đi dạo trên đường, làn gió nhẹ mơn man thổi tới khiến Thư Nhan không khỏi nheo mắt lại, đã lâu rồi cô không được thoải mái như vậy.

TBC

Trong một cửa hàng nhỏ, Thư Nhan nhìn trúng một chiếc sườn xám màu vàng nhạt được làm tỉ mỉ bằng thủ công, phía trên mặt có thêu hoa tất cả đều được thợ thủ công thêu từng đường kim mũi chỉ trên đó.

Thư Nhan nhẹ nhàng sờ một chút, chất liệu quả thật rất thoải mái, cô hỏi giá cả một chút đúng là không rẻ lắm, chỉ có một chiếc sườn xám như vậy thôi mà đã năm trăm tệ rồi. Vào thời đại những năm 90 thế này thì năm trăm tệ quả thật không phải là rẻ.

Thư Nhan thật sự rất thích nên đã quyết định xúc động một trận, cô thu chiếc sườn xám nào vào trong túi chờ khi nào cô gầy được khoảng bốn mươi lăm cân thì cô đã có thể mặc được nó rồi.

Bên cạnh là khu phố ẩm thực, Hàng Thành là đặc sản của những loại đồ ăn vặt và đồ ăn ngon. Hiếm khi được thả lỏng một lần như vậy nên hôm nay Thư Nhan không dự định ăn điều độ nữa, cô gọi ba món ăn cùng một bát cơm tẻ, nó thật sự rất thơm ngon.

Trở về khách sạn, Thư Nhan không yên tâm nên lại đi đến quầy bán quà vặt sau hẻm gọi điện thoại. Bà chủ bán quầy quà vặt cũng rất quen thuộc với Thư Nhan cho nên rất nhiệt tình gọi người giúp đỡ cô gọi đến nhà Ngô Tú Nguyệt.

"Thật sự ngại quá, vốn dĩ hôm nay tôi trở về nhưng ở bên này còn có chút việc nên mới ở đây thêm một ngày, hai đứa nhỏ lại làm phiền chị rồi." Quả thật Thư Nhan rất ngại ngùng vì đã làm phiền người ta nhiều lần như vậy, trở về cô phải mua một ít đồ đặc sản ở Hàng Thành cho Ngô Tú Nguyệt mới được.

"Chị nói cái gì vậy? Lần sau mỗi lần chị đi nhập hàng thì cứ nói với tôi một tiếng. Ngày hôm sau tôi đi đón mấy đứa nhỏ nhưng không thấy chị nên cũng đã đón mấy đứa về nhà tôi trước rồi, hai đứa vẫn còn nhỏ phải cẩn thận một chút." Ngô Tú Nguyệt mỉm cười nói.

"Chuyện xảy ra đột ngột, vốn dĩ tôi cũng không muốn ở lại Hàng Thành. Hai đứa nhỏ đều nghe lời chứ?"

"Hai đứa nhỏ nhà chị mà chị còn không biết sao? Chúng nó đều rất ngoan, vừa cơm nước xong xuôi xong bây giờ đang cùng nhau chơi với Hàm Hàm rồi. Đêm nay để cho bọn trẻ ở nhà tôi ngủ, một lát nữa tôi ra phòng khách trải giường để cho ba đứa nằm ngủ với nhau." Ngô Tú Nguyệt rất vui khi con nhà mình chơi với hai đứa nhỏ nhà Thư Nhan vui vẻ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-141.html.]

"Không cần đâu, chị cứ để cho hai đứa nhỏ trở về nhà ngủ đi." Diệp Thanh Thanh bảy tuổi cũng phải nên dạy con bé phân biệt sự khác nhau giữa nam nữ rồi.

"Vậy cũng được, một lát nữa tôi đưa hai đứa nhỏ trở về." Hiện tại phòng thuê mà Thư Nhan ở rất gần với chỗ ở của Ngô Tú Nguyệt, ở giữa chỉ cách nhau một toà nhà nên chỉ cần đi vài bước là tới: "Đúng rồi, chị nói xem các phòng ở kia có phải càng ngày càng đắt không?"

"Sao đột nhiên lại nói đến cái này?" Thư Nhan bị hỏi nên cũng có hỏi sửng sốt.

"Cái người Tiểu Trần kia chính là Trần Phi ấy, không phải hai ngày trước anh ta mới mua nhà sao? Tôi nhớ rõ lúc ban đầu nó bán với giá bốn nghìn hai trăm tệ một mét vuông nhưng mà lúc anh ta mua thì lại là bốn nghìn ba trăm tệ. Hôm nay bọn họ đi qua ký kết hợp đồng tôi lại nhìn thấy nó mới tăng lên năm mươi tệ nữa rồi, như vậy cũng quá nhanh đi, cũng chỉ có thời gian mấy ngày thôi mà? Tiểu Trần không cần phải làm gì mà cũng đã kiếm lời được gần mười nghìn tệ tương đương với tiền lương của chúng tôi trong mấy năm rồi. Ây da! Dù sao ngày mai chị cũng đã trở về rồi, ngày mai lại nói với chị tiếp, tiền điện thoại đắt lắm." Ngô Tú Nguyệt nói xong lại vội vội vàng vàng tắt điện thoại.

"Alo?" Thư Nhan nghe thấy bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút nên chỉ biết bất lực lắc đầu.

Lúc này gọi điện thoại vẫn phải trả phí hai chiều, không chỉ có gọi điện thoại đến mất tiền mà đến ngay cả người nghe điện thoại cũng mất.

Về vấn đề phòng ở này, mấy năm tiếp theo sẽ càng tăng hơn một chút nữa nhưng tăng lên cũng không nhiều lắm.

Những loại tình huống như vậy trước mắt rất ít khi có thể nhìn thấy ở thủ đô Nam Thành, có thể nguyên nhân là do tiểu khu gần đó ngày càng phồn hoa.

Cô đặt đồng hồ báo thức đến ba giờ ba mươi phút để đi đến Hàng Thành lấy thêm một ít hàng hoá để tuần sau không phải qua nữa.

Sau khi lấy hàng hoá xong, Thư Nhan đi tìm mấy cửa hàng mình đã phân phối.

Bà chủ đối với Thư Nhan tương đối tốt nhìn thấy cô tới vội lôi kéo cánh tay cô lại: "Mấy bộ quần áo thu của cô còn có nữa không? Nhanh chóng lấy cho tôi một chút lại đây."

Loading...