"Cái này rất có khả năng, thế nhưng ngành sản xuất trang phục này ông cũng rất rõ ràng rồi, chỉ cần mẫu mã đẹp hơn một chút thì không tới mấy ngày tất cả mọi người đều có hết. Dù cho hiện tại chúng ta không đi bán thì chờ thêm chút thời gian nữa bọn họ cũng sẽ làm theo hình thức giống như vậy. Thế nên không bằng chúng ta cứ thừa dịp đó kinh doanh độc quyền thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn." Về điểm này Thư Nhan cũng đã sớm nghĩ tới rồi, người Trung Quốc thuộc kiểu đi đầu trong việc đạo nhái.
Dù cho là bất kỳ thứ gì thì chỉ cần đồ vật đó có thể kiếm ra được lợi nhuận thì lập tức sẽ có người đạo nhái theo, không có hàm lượng kỹ thuật, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt đã nhìn thấy. Cô tin là chỉ trong vòng chưa tới một tuần trên đường cái đã chật kín những thứ này.
Thật ra nếu như có đủ tài chính thì có thể trực tiếp đi đăng ký nhãn hiệu, phát quảng cáo trên các mặt thông tin như TV, báo chí. Chỉ trong vòng nháy mắt nhãn hiệu này sẽ trở thành đồ nội y lừng danh khắp cả nước, chỉ đáng tiếc yêu cầu này có hơi quá lượng sức mình.
Thôi vậy, không nghĩ nhiều như thế nữa, phải thừa dịp hiện tại trên thị trường vẫn còn chỗ trống thì phải nhanh chóng kiếm thêm chút tiền thôi, ít nhất cũng phải lấy về được khoản tiền tiết kiệm của mình.
Thứ bảy, Thư Nhan dự tính đi đến Hàng Thành nhập hàng, ngày mai Tú Tú xin nghỉ. Vào buổi sáng Thư Nhan muốn gấp gáp trở về nhưng kết quả buổi chiều Tú Tú lại nói không xin nghỉ nữa.
"Trần Phi là nhà thiết kế cho nên về phương diện thời gian tương đối tự do. Gần đây ba mẹ chị ở bên kia cũng không có công việc gì hầu hết thời gian đều ở nhà. Có thể đổi đến thứ hai, cho nên em trở về trễ một chút cũng không sao cả." Trương Tú Hoa giải thích.
Vậy thì cũng khá tốt, lần này Thư Nhan tính đi thị sát thị trường bán sỉ Hàng Thành để thuận đường mang hàng mẫu thử đẩy mạnh tiêu thụ xem sao, nếu như có thể mở ra nguồn tiêu thụ thì càng tốt.
Lần trước, có lẽ mấy cô gái kia đã thật sự xa lánh Thư Nhan ra rồi, cũng đã rất lâu bọn họ không tới tìm cô cùng nhau đi nhập hàng. Thư Nhan cũng không gọi điện thoại cho bọn họ mà gọi điện thoại thẳng cho người lái xe.
"Thật ngại quá, ở bên này tôi đã có người rồi."
Thư Nhan chỉ thầm kêu một tiếng đáng tiếc, nhưng mà lần này cũng không phải rất gấp nên sáng ngày mai cô sẽ tự mình bắt chuyến xe lửa đi tới Hàng Thành cũng không sao cả.
Cô loáng tháng nghe thấy phía đối diện có giọng nói của một người đàn ông đang nói gì đó, chú lái xe đột nhiên xoay lời đổi giọng: "Lần này người tôi chở đi là người cô cũng quen biết, là người đàn ông lần trước cùng cô cùng nhau đi nhờ xe đó. Cậu ấy nói có thể đưa cô đi cùng, cô có muốn đi không? Nếu cô đi tôi sẽ lại đến đón cô."
TBC
"Đi ạ, vậy tôi sẽ đợi chú ở phố Phủ Tiền." Thư Nhan không ngờ tới lại là người đàn ông kia, đúng là trùng hợp.
Gần như mỗi tuần Thư Nhan đều phải đi nhập hàng, Thanh Thanh và Thiên Bảo đã sớm tập thành thói quen, bọn chúng cũng không cần Thư Nhan phải dặn dò gì mà đều có thể tự chăm sóc được cho chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-139.html.]
Thư Nhan không yên tâm lại dặn dò một lần nữa rồi mới mang theo một chiếc túi lớn đựng các quần áo mẫu đi xuống dưới lầu chờ xe. Không đến bao lâu một chiếc xe con dừng lại trước mặt Thư Nhan, người đàn ông ngồi trên ghế phụ rõ ràng là Phương Trạch Vũ.
Đúng là hiếm thấy, hôm nay Phương Trạch Vũ nhìn thấy cô vậy mà lại còn gật đầu.
"Cái đó, cảm ơn anh." Thư Nhan nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Cả đường đi không ai nói chuyện, mãi đến khi gần tới Hàng Thành thì Thư Nhan mới nói: "Bác tài, lần này tôi không cùng nhau trở về với mọi người nữa, hôm nay tôi tới đây có tương đối nhiều chuyện phải làm."
"Vậy được, vậy một lát nữa tôi không đợi cô nữa." Bác tài xế gật đầu.
"Vậy tôi thanh toán tiền xe trước." Thư Nhan lấy tiền ra đưa cho bác tài xế.
"Không cần đâu, chiếc xe này đã được cậu Phương bao hết, nếu như cô muốn đưa tiền thì phải đưa cho cậu Phương mới đúng."
"Không cần, vừa lúc tiện đường."
Đây là lần đầu tiên Thư Nhan nghe được Phương Trạch Vũ nói một câu dài như vậy, giọng nói trầm trầm còn cực kỳ dễ nghe.
"Vậy không được đâu, tuy chiếc xe này được anh tiêu tiền bao hết lấy nhưng nếu như tôi đã ngồi rồi thì đương nhiên phải trả tiền, mong anh nhận lấy." Anh vẫn không nhận, trước khi xuống xe Thư Nhan nhanh đẩy tờ tiền này vào trong n.g.ự.c anh: "Cảm ơn anh, tôi đi trước."
Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi yên lặng cầm lấy tờ tiền qua.
"Anh Phương, cái này..."
"Không có việc gì, đi thôi."