"Còn cài cả điện thoại sao? Xem ra ở đó em sống khá tốt đấy. Lần trước nghe em nói muốn mua nhà, sửa sang lắp đặt lại nhà phải không?" Thư Kiến Dương thay đổi tư thế thoải mái vẫy tay với những người xung quanh rồi đi xuống.
"Không phải, do nhà mới sửa sang lại, bên trong vẫn còn bốc mùi hôi nồng nặc, mấy tháng nay em phải thông gió, cuối năm chuyển mới đến, em có mở cửa hàng quần áo ở Nam Thành, đây là số điện thoại của cửa hàng. Thường thì ban ngày em đều ở đây, đến bốn năm giờ chiều em đi đón con nên không có mặt ở cửa hàng."Thư Nhan cũng không giấu giếm Thư Kiến Dương, bởi vì anh là người thân duy nhất mà cô tin tưởng trên đời này.
"Được đó nha, còn tự mình kinh doanh, công việc thế nào?" Thư Kiến Dương đã tiếp xúc với Thư Nhan một thời gian, anh biết cô em họ này cũng không đơn giản, nên anh cũng không ngạc nhiên khi cô mở cửa hàng ở Nam Thành.
"Tạm ổn, vẫn đủ để kiếm miếng cơm ăn, không thể so với anh ba được, còn bên anh thế nào?" Thư Nhan suy nghĩ một chút rồi mới hỏi tiếp: "Diệp Chí Cường thế nào rồi? Anh ta có hỏi về em không?"
"Diệp Chí Cường kia cũng có chút bản lĩnh, bị anh cướp mất dự án, nhưng anh ta vẫn có thể giữ lại một dự án, nhưng dù sau khi dự án đó kết thúc, số tiền anh ta kiếm được cũng chỉ đủ để trả khoản vay nặng lãi. Mặc dù biết rằng anh ta không có tiền, nhưng vẫn còn rất nhiều đàn em vẫn muốn đi theo anh ta, mấy ngày trước anh ta đã đưa người phụ nữ kia và những tên đàn em đến Tây Bắc, chắc trong khoảng thời gian tới bọn họ sẽ không trở lại, em có muốn biết thêm không? Anh có thể phái người đi điều tra."
"Không cần đâu, em chỉ hỏi vậy thôi." Thư Nhan nghĩ kỹ lại, Diệp Chí Cường rất hào phóng với thế giới bên ngoài, đặc biệt là những người dưới quyền của anh ta, nên cũng không khó hiểu khi những người đó vẫn tình nguyện đi theo anh ta.
Thư Kiến Dương: "Đúng rồi, tháng trước ba mẹ em đến tìm em, sau đó họ lại tìm gặp Diệp Chí Cường mới biết chuyện ly hôn của em, đáng lẽ họ đã đòi được tiền của Diệp Chí Cường rồi, nhưng em trai em lại bị những tên đàn em của anh ta đánh. Sau đó họ lại đến tìm anh, anh cũng đã đưa họ về rồi. Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ em, em có muốn liên lạc cho bọn họ báo rằng em vẫn bình an không?"
"Em coi họ là cha mẹ của em, nhưng họ lại không coi em là con gái của họ. Anh ba, họ không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của em, họ chỉ muốn moi tiền từ em thôi, rồi đưa tất cả những thứ tốt nhất cho con trai của họ, có lẽ đến lúc đó họ lại bán em đi một lần nữa, sau đó lại kiếm được một khoản tiền. Dù sao thì chuyện em đang ở Nam Thành anh cũng đừng nói cho ai, nhất là cha mẹ của em, nói thật ra, em cũng không biết mình chạy trốn đến nơi xa như vậy là để trốn Diệp Chí Cường hay là đang trốn khỏi bọn họ nữa." Thư Nhan cười khổ nói.
Thư Kiến Dương thở dài, đúng là chú thím hai rất gia trưởng: "Anh hiểu rồi, anh sẽ không nói cho ai biết em đang ở đâu nếu không có sự đồng ý của em, em ở đó hãy tự chăm sóc cho bản thân, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-133.html.]
"Cảm ơn anh ba. Nếu không còn việc gì thì em cúp máy trước nha. Dù sao anh cũng biết số của em rồi, sau này giữ liên lạc nha."
"Thường xuyên liên lạc." Thư Kiến Dương cúp điện thoại, vỗ vỗ trán, anh quên nói với Thư Nhan, người phụ nữ kia của Diệp Chí Cường bị sảy thai rồi, bỏ đi, đó cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa có lẽ cô cũng không muốn biết đâu.
Cúp điện thoại xong, Thư Nhan nhớ đến ba mẹ Nguyên thân, họ thật sự muốn lột da rút gân con gái mình để cho con trai, dù sao Thư Nhan cũng sẽ không bao giờ nói cho bọn họ biết mình đang ở đâu, cô sẽ không giống như Nguyên thân, quá ngu ngốc và hiếu thảo, chỉ biết làm tròn trách nhiệm của mình mà không quan tâm những thứ khác.
Oánh Oánh đang xử lý hàng hóa bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của Thư Nhan, không biết đã dừng lại từ lúc nào, ánh mắt vô hồn nhìn người phía trước.
"Oánh Oánh, Oánh Oánh..."
"A!" Oánh Oánh chợt bừng tỉnh: "Bà chủ, chị gọi em có chuyện gì vậy?
"Chị nói em mệt thì cứ nghỉ ngơi đi." Thư Nhan cười nói.
Buổi trưa hôm nay Trương Hoa Tú đi ăn cơm với Trần Phi, hiện tại trong cửa hàng chỉ có cô và Oánh Oánh, buổi trưa cũng không được tan làm, nhưng Thư Nhan thường để bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi.
"Em không mệt, chỉ là ..." Oánh Oánh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Mẹ em thường nói em trai em là gốc của gia tộc, sau này sẽ kế thừa gia tộc, còn em đã gả ra ngoài rồi thì đã trở thành người nhà người ta rồi, họ đã sinh ra em và nuôi nấng em lớn thế này, đừng nói sau này, trước khi gả đi em phải giúp đỡ em trai, em cũng cảm thấy họ nói đúng, nhưng trong lòng em lại không cam tâm."