Uống thuốc đã khỏe hơn một chút, nhưng vẫn tiêu chảy như cũ, sáng sớm, Thư Nhan đưa hai đứa bé cho Ngô Tú Nguyệt, cầm hai bài thuốc dân gian và cả thuốc đến thẳng bệnh viện.
"Có chút tốt lên, nhưng vẫn tiêu chảy rất nhiều, còn có bác sĩ, bệnh viện có khoa trung y không? Tôi muốn cầm cái này cho họ nhìn xem chút." Thư Nhan ôm bụng nói.
Bác sĩ già cầm bài thuốc dân gian với thuốc nhìn một chút: "Là đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, tốt cho đường ruột nhưng người bình thường uống sẽ bị tiêu chảy, cũng sẽ không nghiêm trọng như cô, đưa tay ra đây, tôi bắt mạch cho cô."
"Ông hiểu trung y sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn thầy thuốc già.
Thầy thuốc già nghiêng qua nhìn Thư Nhan một chút: "Sao không tin tôi à? Vậy cô đi tìm khoa trung y đi."
"Không phải, không phải, tôi có hơi ngạc nhiên." Thư Nhan vội vàng vươn tay ra, trải qua tình huống sóng gió kia, rất nhiều người làm nghề Trung y đã phá sản, có người lập tức đổi nghề, có người đổi sang làm tây y là chuyện bình thường, không ngờ bác sĩ thiên tài ẩn trong thành phố.
Bác sĩ già đoán mạch cho Thư Nhan: "Cơ thể của cô suy kiệt vô cùng, thể chất cũng rất lạnh, khó trách uống thuốc thanh nhiệt giải độc thành như vậy. Thuốc này cô không thể uống, trên mặt cô nhiều tàn nhan như vậy chủ yếu là đường tiêu hóa mất cân đối, tôi sẽ cho cô một toa thuốc mới, điều chỉnh lại trước rồi sau một đợt điều trị cô hãy đến."
So sánh bài thuốc dân gian và toa thuốc của một người đưa, đương nhiên Thư Nhan tin bác sĩ, cầm lấy đơn thuốc mười loại, đi về trước xem thử.
Mặc khác, Thư Nhan cũng đắp một cái mặt nạ nhìn xem một tiếng, cái này lại không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ đề nghị cô ít dùng.
Ngày hôm qua Thư Nhan không đến cửa hàng, hai người Trương Hoa Tú đều có hơi lo lắng, nhưng họ lại càng lo lắng hơn khi thấy bộ dạng xanh xao yếu ớt của Thư Nhan.
Họ đã quen nhau được một hai tháng, bà chủ luôn trong tình trạng vui vẻ, hiếm khi thấy cô như thế này.
"Đừng nhắc đến nữa, bài thuốc xóa tàn nhang lần trước khách hàng đưa cho chị, tối hôm trước chị lấy về một cặp để uống, thế là tối hôm đó chị bị tiêu chảy. Hôm qua lại bị tiêu chảy thêm một ngày nữa. Suýt chút nữa là chị mất đi cái mạng nhỏ này rồi."Thư Nhan vẫn còn chưa khỏi hẳn, cả người cô gục xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-132.html.]
"Nghiêm trọng như vậy, không có vấn đề gì khác nữa phải không?" Trương Hoa Tú lo lắng nhìn Thư Nhan.
"Không sao đâu, bác sĩ nói công thức đó là để thanh nhiệt, giải độc." Nói đến đây, Thư Nhan bật cười: "Cứ coi như là giải độc và làm đẹp, nhưng cơ thể chị vốn hay bị lạnh, nên mới có phản ứng lớn như vậy sau khi dùng nó."
Một khách hàng đang mua sắm quần áo nghe thấy Thư Nhan nói như vậy đã xen vào: "Em không nên như vậy đâu đâu, không nên uống thuốc bừa bãi. Chị khuyên em nên đến bệnh viện để xóa tàn nhang bằng laser đó. Chị có một người chị em tốt đã từng làm, bây giờ làn da của cô ấy trắng mịn và mềm mại như trứng gà bóc vậy."
"Em nghe nói xóa tàn nhang bằng laser không tốt cho người, sau khi làm xong da sẽ trở nên rất xấu xí." Thư Nhan cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cô lại lo lắng di chứng để lại quá lớn.
"Chỉ cần em chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề lớn đâu, tốt hơn là dùng một số biện pháp khắc phục khác mà." Khách hàng nhìn sắc mặt của Thư Nhan: "Sắc mặt của em khá tốt, nếu màu da của em trắng hơn và tan nhang biến mất, chắc chắn em sẽ là một cô gái xinh đẹp.
"Chị thật biết nói đùa." Thư Nhan định uống hết Đông y ở nhà xem thế nào đã, nghe đến tia laser cô có hơi sợ.
Còn về màu da, Nguyên thân đã đi làm ruộng từ khi còn nhỏ, sau khi đến Nam Thành, Thư Nhan đã bắt đầu có ý thức về việc sử dụng kem chống nắng và các sản phẩm làm trắng da, đến nay cô cũng đã thấy một số kết quả tốt hơn, cô tin rằng sang mùa đông cô che chắn tốt thì da vẫn có thể trắng hơn.
Sau khi chờ đợi, cuối cùng người cài điện thoại cũng đến, sau khi cài xong, Thư Nhan lập tức gọi điện cho Hồ Thụy Tuyết, nói với cô ấy nếu có chuyện gì thì trực tiếp liên hệ cho cô, ngoài ra còn gọi điện cho mấy nhà cung cấp, cô lướt lướt danh bạ điện thoại, nhìn thấy tên ở trang đầu tiên, Thư Nhan do dự bấm gọi điện thoại.
TBC
"Anh ba, là em."
"Em còn biết gọi điện cho anh sao? Anh còn tưởng rằng em mất tích luôn rồi cơ đấy."
Ngoại trừ lần đầu tiên đến Nam Thành cô gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương thì sau đó cô cũng không hề liên lạc lại, chắc cũng đã hơn một tháng, cho nên cũng không thể trách Thư Kiến Dương tức giận được.
Tức giận có nghĩa là người ta vẫn nhớ tới mình, khóe miệng Thư Nhan khẽ nhếch lên: "Xin lỗi anh ba, ở đây bận quá nên chưa gọi cho anh được, đây là số điện thoại mới cài của em, sau này anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."