"Khoảng thời gian vừa qua tôi thật sự quá bận rộn, còn nhập kiểu mới, với chăm sóc hai đứa nhỏ, nên không có thời gian đi làm, cô không hỏi thì tôi cũng quên mất, ngày hôm nay tôi về rồi sẽ thử xem một chút." Thư Nhan sờ mặt mình, sau khi đến Nam Thành, dường như cô không có nghỉ ngơi thật tốt, cộng thêm ban đêm ăn kiên của mình, nên đã gầy hơn hai mươi cân, hai ngày trước cô cân thử, giờ chỉ còn 128 cân, lúc trước giảm nhanh, về sau càng ngày càng khó giảm, nhưng Thư Nhan cũng rất hài lòng, chí ít bây giờ có thể nhìn ra hình dáng rồi.
Nếu muốn tiếp tục giảm béo, thì nên nghĩ cách loại bỏ tàn nhan trên mặt, chỉ là không may khi cô cầm được bài thuốc dân gian, đúng lúc bị chủ thuê nhà đuổi ra nên phải đi tìm phòng ở mới, còn phải chăm sóc hai đứa bé, còn bận rộn chuyện trong tiệm, nên tạm gác lại đến bây giờ.
Tổng cộng có hai bài thuốc dân gian, một trong đó là lấy chiên, uống, còn một bài thuốc là dạng bột, trộn với lòng trắng trứng gà rồi bôi lên mặt, cô đun thuốc sôi hơn một tiếng đồng hồ, trong nhà toàn mùi thuốc bắc, hai đứa bé lại trốn trong nhà không thể ra ngoài. Thư Ngôn ngửi thấy mùi thuốc bắc kinh tởm, bóp mũi uống một hơi, sau đó nhanh chóng đi súc miệng, ăn một viên kẹo để kìm nén mùi vị.
TBC
"Mẹ, đang làm gì thế?" Thanh Thanh bóp lỗ mũi, sợ hãi nhìn bình thuốc.
"Đó là thuốc bắc." Nhớ đến cảm giác mới vừa uống, Thư Nhan nhịn không được run cầm cập: "Các con nhanh đi ngủ đi, lát nữa mẹ sẽ đến."
Thuốc bột với trứng gà đã trộn đều rồi thoa lên mặt, Thư Nhan thấy căng thẳng và có cảm giác thứ gì đó bám trên mặt, cô gái vóc người nhỏ kia nói sau khi thoa đợi 30 phút, sau 15 phút cô đã không chịu được, lúc rửa mới làm người ta sụp đổ, vì lòng trắng trứng được cho vào đều dính hết lên mặt như kết vảy, rất khó rửa, sau khi rửa nó gần nửa giờ, mép tóc cũng dính một chút, còn ngửi thấy chút mùi trứng tanh và thuốc bắc, nên cô không còn cách nào khác đành gội đầu lại, trong lòng Thư Nhan bắt đầu dự định từ bỏ.
Ban đêm, đột nhiên bụng của Thư Nhan đâu âm ỉ, cô chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, ngày hôm sau tỉnh lại cũng hơi bơ phờ.
Hình như, Thanh Thanh thấy mẹ khó chịu: "Mẹ, mẹ bị bệnh sao?"
"Không có gì, chỉ có chút khó chịu." Đột nhiên, cô cảm giác như người có bệnh nan y chạy chữa tứ phương, khách hàng kia tốt bụng, nhưng có lẽ bài thuốc này không hợp với cô, cô nên cầm bài thuốc này cho một thầy thuốc già có kinh nghiệm xem một chút mới đúng.
Sau đưa con đi học xong, Thư Nhan chạy vội về nhà đi nhà xí, hiện tại cô thật sự bị tiêu chảy, hai ngày này không có ăn thứ gì, vấn đề nằm ở thuốc đông y tối hôm qua.
Bây giờ, đừng nói đi đến cửa hàng, mà bước chân ra đường cũng không được.
Sau khi tiêu chảy cả ngày, cả người Thư Nhan như hư không, uống vào mấy ngụm nước muối miễn cưỡng lấy lại được tinh thần đi đón hai đứa bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-131.html.]
"Á... ! Cô làm sao vậy?" Ngô Tú Nguyệt nhìn Thư Nhan giật mình: "Mặt với bờ môi của cô đều trắng, có chỗ nào khó chịu sao?"
"Đừng nói nữa, tôi bị tiêu chảy cả ngày." Thư Nhan suy yếu nói.
"Tiêu chảy, chuyện này phải chú ý, đừng nhìn tiêu chảy là bệnh nhẹ, lỡ không cẩn thận sẽ mất mạng đấy, cô nhanh đi bệnh viện kiểm tra xem chút đi." Lâm Tuệ ở một bên cũng khuyên nhủ.
"Tôi đón hai đứa bé về nhà rồi sẽ đi ngay." Thư Nhan cũng cảm thấy không đến bệnh viện là không được.
"Còn đón con gì nữa, con để tôi giúp cô đón cho, hai đứa bé cứ ăn ở chỗ tôi đêm nay, cô nhanh đi bệnh viện đi, cô nói xem nếu như cô ngã bệnh rồi hai đứa bé làm sao đây?" Ngô Tú Nguyệt không đồng ý nói.
Thư Nhan suy nghĩ, cảm ơn Ngô Tú Nguyệt rồi quyết định đi đến bệnh viện kiểm tra trước.
Còn may ở đây cách bệnh viện cũng gần chỉ vài phút đã đến, nếu không Thư Nhan thật sự sợ mình ngất xỉu trên đường. Cô đi thẳng đến khoa cấp cứu, nói rõ nguyên nhan, bác sĩ trực ban mặt đen lại: "Đúng là làm loạn, bài thuốc dân gian có thể ăn bậy bạ thế sao?"
"Tôi cũng là có bệnh nên tìm chạy chữa tứ phương. Bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi uống trước đi, nếu không tôi... Vô duyên chút, tôi đi toilet trước." Thư Nhan vội vàng chạy ra cửa, cửa chưa đóng lại đã mở ra lần nữa, hỏi: "Bác sĩ, nhà vệ sinh ở đâu?"
"Đi bên trái, đi thẳng sẽ đến cuối sẽ gặp."
"Cảm ơn."
Từ nhà vệ sinh trở về, bác sĩ rót một ly thuốc bột cho Thư Nhan uống trước: "Tôi kê một ít thuốc cho cô trước, cô lấy về uống trước, nếu như vẫn không tốt thì phải đi đến đây truyền nước. Các cô cũng là những người tuổi trẻ gan lớn, thuốc có thể ăn bậy được sao?"
"Tôi biết sai rồi, chẳng phải giờ đang nhận bài học sao." Thư Nhan khiêm tốn nhận dạy dỗ của bác sĩ già.