Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-05-12 22:56:42
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhà quá nhỏ hai người khách đã không thể đi ra ngoài rồi, trong tay tôi vẫn còn ít tiền để dành, hiện tại vẫn chưa dùng đến nên tôi chuyển qua nhà to hơn chút." lâm tuệ hạnh phúc khi nhớ đến căn biệt thự rộng 120m2 của mình.

Thư Nhân muốn nói rằng điều kiện của cô khá tối, nhà Ngô Tú Nguyệt đông người như thế cũng chỉ có bốn mươi mét vuông.

"Nói về trang trí, hôm trước tôi đi xem nhà có xem qua nhà chị .

Trang trí đẹp hơn của tôi rất nhiều.

Còn những chiếc đèn đó, chị mua ở đâu vậy? Đẹp quá.." lâm Tuệ hận không thể cài ở nhà mình.

"Công ty trang trí ở thủ phủ Nam Thành, tôi đã nhờ một người bạn mua giúp ánh sáng và đồ đạc."

"Thật không may, tôi đã mua hết rồi.

Nếu không, tôi sẽ nhờ mua cho chị một bộ."Nơi cô sống cách cộng đồng của Lâm Tuệ một chút, có một đoạn đường bị đất hoang bao vây, Thư Nhan có chút chột dạ, ôm chặt Thiên Bảo, ôm Tinh Tinh đi nhanh hơn một chút, đột nhiên đối diện có người đi đến, thư Nhan hoảng sợ, thấy người đó đi chậm lại mới thả lỏng, gật đầu với anh tam người đàn ông thấy thư Nhan đưa theo hai đứa nhỏ cũng ngạc nhiên rồi gật đầu.

Lần thứ ba gặp mặt, hai người vẫn như cũ không nói chuyện câu nào.

"Mẹ, tối quá! Con sợ quá!" Thiên Bảo ôm cổ Thư Nhan.

"Mẹ, ông chú vừa rồi trông thật đáng sợ." Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh Thư Ngôn có chút sợ hãi.

"Tinh Tinh, sao chúng ta không thể nhìn vào vẻ bề ngoài? Không thể trông mặt mà bắt hình dong đúng không? Ý chính là chúng ta không thể để ý bề ngoài mà đoán anh ta là người như thế nào, nhiều người nhìn có vệt hung dữ nhưng bên trong rất lương thiện.

Rất nhiều người lớn lên hiền lành nhưng thật ra lại là người.

Còn nhớ rõ dì Tú Nguyệt nói về bạn nhỏ kia không, chính là người trông có vẻ hiền lành lại lừa bà nội, đến bây giờ vẫn chưa quay lại."

"Con hiểu rồi, không thể trông mặt bắt hình dong đúng không?" Thiên Bảo giơ tay nhỏ lên trả lời.

"Đúng rồi, chính ta không thể trông mặt bắt hình dong.

Giống như chú lúc nãy, trên mặt có rất nhiều vết sẹo thì sao? Đều về bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân nên mới bị thương, vết sẹo đó có hơi đáng sợ nhưng cũng không quá hù người khác, hơn nữa vô cùng vinh quang, cú ấy là anh hùng." Thư Nhan cười giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-118.html.]

"Hóa ra là anh hùng, lớn lên con cũng muốn làm anh hùng." Thiên Bảo ôm cổ Thư Nhan nói lớn.

"Đã là anh hùng thì phải ngoan ngoãn, học giỏi mới được chứ?" Vẻ mặt Thư Nhan nghiêm nghị khiến cả hai đứa trẻ đều nghiêm túc.

"Có thể " .

Hai đứa trẻ đồng thanh nói, nhưng giọng nói của con gái có hơi yếu ớt.

Phương Trạch Vũ đi sau tỏ vẻ xúc động, vừa nghe thấy tiếng con kêu là sợ, nghĩ đường quả thật hơi tối nên quay lại dắt hai đứa đi dạo nhưng không ngờ nghe thấy Thư Nhan sử dụng bản thân như một tấm gương tích cực để dạy dỗ bọn trẻ, vậy cô ấy có nghĩ anh ấy là một anh hùng không? Cô ấy không nghe thấy những tin đồn đó sao?

Nhìn ba mẹ con bọn họ rời đi, Phương Trạch Vũ xoay người đi trở lại, bước chân hơi gấp gáp.

Vào cuối tuần, Thư Nhan nghĩ rằng Tinh Tinh vẫn chưa đến cửa hàng của cô ấy, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản xin phép giáo viên từ trường luyện thi cho nghỉ phép và đưa chúng đến cửa hàng.

Thiên Bảo đã đến đây một vài lần, bé đã giới thiệu những gì mình biết cho chị gái với cảm giác vượt trội, lâu lâu phải thử xem chị gái có nhớ kỹ không.

"mẹ, em trai nói ngoài cửa tiệm có rất nhiều bóng bay, chỉ cần buộc vào là có quạt điện, có đúng không?" Diệp Thanh Thanh dạo một vòng rồi quay lại nói.

"Là thật, nhưng mà lúc đó con còn phải đi học, mẹ không đưa con đến đây được, chờ hoạt động lần sau, mẹ sẽ đưa con đến buộc bóng tay, trong đó có gì mẹ đều cho con hết." Thư Nhan để cho bọn chúng chơi trong tiệm, bản thân mình đến nhà đối diện xem nhà cùng lão Hồ.

Chủ nhà đang ở nước ngoài, hình như đã xin thẻ xanh, sau này sẽ không về nữa, ở bên kia mua nhà còn thiếu ít tiền, mới tính đến việc bán căn nhà mặt tiền này.

Ra giá không hề thấp, mười ngàn tám trăm một mét vuông, so với giá lão Hồ nói với Thư Nhan còn đắt hơn tám trăm, Thư Nhan cảm thấy nhất định còn phải trả giá, nhưng mà loại chuyện này đương nhiên giao cho lão Hồ còn tiện hơn nữa.

TBC

"Trên đó tối thiểu là 9.

500, tôi sẽ không bỏ một tiền nữa." Lão Hồ lau mồ hôi, không ngờ khách hàng ngày nay lại khó tính như vậy, nhưng mà nói, dân chúng ở đây càng ngày càng sung túc, tiền thuê hàng năm cũng đang tăng.

Nếu chủ nhà không thiếu tiền mua nhà bên ngoài, anh ta cũng không bán làm gì.

"Trước xem phòng ở."

Cách bố trí của căn nhà này cũng không khác biệt gì mấy so với căn nhà mà Thư Nhan thuê, vị trí địa lý không có gì để chê, chỉ là giá cả cao hơn tâm lý mong đợi của cô.

"Hiện tại chủ nhà có ở trong nước không?" Nếu như người này không ở trong nước, thì hơi phiền phức.

Loading...