Buổi chiều ông Hồ đến tìm cô, Thư Nhan vỗ trán quên nói chuyện cô đã tìm được nhà cho ông Hồ.
"Thật xin lỗi, hai hôm nay bận rộn quá nên có hơi bất cẩn, Chủ khách sạn tôi ở là người tốt sẵn sàng cho tôi thuê trong mấy tháng, hiện tại tôi dọn đến nhà bọn họ, vì thế nên tôi không thuê phòng ở bên kia nữa."
"Không sao.
Tôi còn tưởng lần này cô lại muốn nói không tìm được căn nào tốt nữa, cô có thể tự mình tìm thấy là tốt nhất.
Lần này tôi tìm cô là có một tin tức muốn nói cho cô, cửa hàng quần áo nam đối diện? Cửa hàng đó hình như đã đóng cửa, chủ nhà dường như muốn bán căn nhà đó đi, cô có hứng thú hay không?" Lão Hồ hỏi thầm.
"Có chứ, chắc chắn là có rồi." Ánh mắt Thư Nhan sáng lên, không ngờ còn có cái bất ngờ như này."Chủ nhà tính bán ra sao?"
"Giá ở đây hơi cao, cô phải chuẩn bị tâm lý, phủ nhà ra giá một mét vuông mười ngàn, nhưng mà tôi có thể giúp cô trả còn tám ngàn năm trăm, có lẽ cũng được." Lão Hồ còn chưa nói hết.
Cửa hàng của anh ta cũng thuê một căn tương tự Thư Nhan, khoảng chừng tám mươi mét vuông, nếu tính ra tám ngàn năm trăm một mét vuông thì cũng đã gần bảy mươi ngàn, hiện giờ nói đến cái gì này chắc chắn là rất cao.
"Có đầy đủ giấy tờ chứ? Có thể sang tên hay không? Quan trọng nhất là có thể vay hay không?"
"Đầy đủ giấy tờ chứng nhận, có thể sang tên, cô muốn vay thì tôi cũng có thể xử lý giúp cho cô." Lão Hồ biết Thư Nhan sẽ rung động cho nên mới tìm hiểu đối phương kỹ càng.
TBC
"Giúp tôi hẹn gặp chủ nhà đi." Cơ hội tốt như thế, thư Nhan cũng không muốn bỏ qua.
Cô ấy mỗi lần mua nhà đều giống nhau không trực tiếp trả toàn bộ tiền thuê nhà, trên tay chỉ có chút tiền đó cũng không thể mang toàn bộ đi mua nhà được, hơn nữa đất ở Hoa Nguyên cũng đang giảm giá dần nên tốt nhất là vay để mua nhà, nhà mặt tiền cho thuê cũng được, không thể lỗ.
Việc này giao lại cho Lão Hồ, buổi chiều Thư Nhan phải đi cùng tổng giám đốc Hà đến chỗ bạn anh ta.
Nhà máy của bạn tổng giám đốc Hà ở cùng khu với anh ta, bọn họ đi bộ mười phút mới đến được nhà máy.
Khu nhà xưởng tuy hơi cũ nhưng máy móc bên trong vẫn khá mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-116.html.]
Mỗi công nhân đều ăn mặc rất gọn gàng, sạch sẽ, tổng thể cũng không tệ lắm.
"Xin chào, tôi là Thư Nhan, xin hỏi quý danh của ngài?" Thư Nhan thấy một người đàn ông mảnh khảnh đi đến, cười chào hỏi.
"Kẻ hèn mọn này họ Trương, cô gọi tôi là Lão Trương cũng được." Lão Trương trực tiếp đưa Thư Nhan đến dạo quanh khu xưởng, kiên nhẫn giải thích lúc Thư Nhan không hiểu.
"Tổng giám đốc Hà hẳn đã nói với cô, tôi muốn tìm một nhà xưởng lớn hơn, tạm thời mau hai kiểu áo sơ mi, nếu như có thể có lời, tôi sẽ phát triển thêm có kiểu khác, đây là bản thảo, cô xem có thể may hay không?" Thư Nhan chuyên môn tìm người vẽ thiết kế quần áo, anh ta hỏi một vài người vẽ thiết kế cần năm mươi tệ, nhưng Thư Nhan lại cảm thấy rất đáng giá.
Cô lấy bản thảo thiết kế ra, Lão Hà cũng đứng qua một bên, dù sao cũng không nên quần áo trên bản thiết kế, đó cũng là một chuyện bí mật.
Lão Trương may quần áo đã mấy năm cũng có thể coi như hiểu biết đồ thiết kế, phong cách kiểu khá đơn giản và cổ điển, ai cũng có thể mặc được, phong cách rất đa năng.
Lão Hồ tìm người thợ giỏi nhất trong xưởng, đầu tiên may hai kiểu áo, cuối cùng Thư Nhan cũng phải xem tay nghề của họ.
Ông ấy xem xong bản thiết kế, lập tức bắt tay vào cắt vải, động tác vô cùng nhanh nhẹn, từ cắt đến may xong tổng cộng có hơn nửa tiếng, đồ may xong còn đẹp hơn bản vẽ, thư Nhan gật đầu hài lòng.
"Thế nào? Có vừa mắt ngài không?" Lão Trương rất tự tin với tay nghề của người thợ giỏi nhất của mình.
"Không thành vấn đề, mỗi kiểu làm một trăm bộ, thử bán, nếu như có lời, tôi sẽ lại thêm đơn, khả năng sau này có kiểu dáng khác lại có thể tìm anh hợp tác."
Nói thật, một trăm kiểu rất ít, nhưng mà lão Trương đã không rồi không nhận đơn, dù thế nào đi nữa, thà có việc vẫn hơn không có, không nói hai lời mà nhận ngay.
Công việc thu dọn quần áo mùa hè vào thứ Bảy có khá hơn bình thường một chút nhưng cũng không khá hơn là bao, thử nhiều thì mua nhiều.
Trương Hoa Tú nói nhẹ nhàng Thư Nhan cảm thấy không có gì thoải mái, một người thử hai ba bộ đồ, mười người thì hai ba mươi bộ đồ, ngoài việc lấy ra thì còn phải treo lên lại.
"Cô chủ, trang phục mùa hè phải xử lý sao? Tôi cảm thấy còn rất nóng, còn có thể bán thêm một đoạn thời gian nữa." Trương Hoa Tú đi theo Thư Nhan sửa sang lại trang phục ngày hè, chia làm ba phần.
Phần đầu là tất cả những gì Thư Nhan phải xử lý, mua một bộ tặng một bộ, phần thứ hai từ từ bán, tất cả đều giảm 40%, ở phần thứ ba cô có thể để nó bán vào năm sau, cũng chỉ giảm 20%, có thể bán được thì bán.