"Thật sự, vậy cô nhanh nói đi." Lâm Tuệ hơi kích động nói, Ngô Tú Nguyệt thấy bọn họ như vậy thò qua hỏi nguyên nhân, nghe thấy Lâm tuệ nói, cũng kích động nhìn Thư Nhan.
Thự Nhan: Thật lắm chuyện.
Mấy ngày nay nhà bên cạnh không mở cửa, Thư Nhan nhìn thấy chủ nhà bên cạnh đang tìm người lấy bảng quảng cáo, thì hỏi: "Ở đây không mở cửa nữa sao?"
"Còn mở làm gì nữa? Cửa hàng của tôi bị đập phá mà tôi vẫn chưa giải quyết được, thật quá đen đủi." Chủ nhà thở dài, vì phiền phức, căn nhà tốt của anh ta không thể cho thuê trong một khoảng thời gian, anh ta nhìn Thư Nhan: "Tôi thấy công việc kinh doanh của cô rất tốt, cô có muốn thê của tôi rồi sát nhập lại thành một nhà không?"
"Không, hiện tại tôi tạm thời không có ý tưởng mở rộng thêm." Thư Nhan lắc đầu.
Không có A lạc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cô cũng cảm thấy không khí trong lành hơn.
Công việc kinh doanh đang dần đi vào đúng hướng, doanh thu mỗi ngày khoảng một ngàn năm trăm tệ, cứ cuối tuần Thư Nhan lại đi mua hàng một lần, ngày bình thường cô sẽ đến làm sau khi giao con, còn phải đón con lúc 4 giờ chiều, làm cơm chiều, cùng bọn trẻ làm bài tập về nhà cũng không quá bận rộn như chúng ta tưởng tượng.
Hôm nay Thư Nhan đưa con đến cửa hàng, còn chưa kịp vào cửa đã bị một người mặc đồ đen ngăn cản: "Cô Thư, cô chủ của chúng tôi muốn mời cô dùng cơm một bữa."
Thư Nhan nhìn theo hướng tay anh ta, thây cửa sổ một chiếc siêu xe từ từ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, đây rõ ràng là người phụ nữ đánh tiểu tam Trương Bá Tông hôm đó.
"Rất xin lỗi, không phải tôi cố tình điều tra cô, chỉ là tôi chưa có ý định từ bỏ, dù sao...
Tôi vẫn hy vọng đó không phải là sự thật." Người phụ nữ ở trước mặt Thư Nhan không hề che dấu mà cười khổ."Cô nói xem đàn ông sao lại rẻ tiền như vậy, tôi đối xử với anh ta không đủ tốt sao?"
"Đơn giản là vì trong lòng không có cô, cho nên cô có đối xử tốt anh ta cũng cho rằng đó là điều đương nhiên." Thư Nhan nói thẳng.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, bẩm lẩm nửa khóc nửa cười: "Đúng vậy, đơn giản trong lòng anh ta không có tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-114.html.]
"Còn chưa biết làm sao để xưng hô với cô? Tôi tên Thư Nhan." Thư Nhan nói sang chuyện khác.
TBC
"Xin lỗi, xin tự giới thiệu, tôi tên Hồ Thụy Tuyết, tôi biết chuyện của cô, xin lỗi, tôi có thể trao đổi chuyện với cô không."
Thư Nhan:...
Rõ ràng là bản thân muốn tìm người nói chuyện cùng, hơn nữa muốn nói chuyện rõ ràng, nhưng mà người phụ nữ trước mặt dường như giống sắp sụp đổ, vậy nên cố nghe thử vậy.
Bọn họ là bạn học thời đại học, quen biết trong một hoạt động xã hội, Hồ Thụy Tuyết, chưa bao giờ trải qua chuyện này trước đây nên vẫn luôn mắc lỗi, ngay lúc đó Trương Bá Tông vô cùng nhiệt tình giúp đỡ cô, người chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông như Hồ Thụy Tuyết đã rung động, sau đó hợp tình hợp lý là ở bên nhau, lúc tốt nghiệp đại học, cô tràn đầy vui sướng đưa Trướng Bá Tông về nhà thì lại bị gia đình phản đối.
Vì thế, cô cũng tất cả mọi cách chống lại gia đình, thậm chí còn tuyệt thực, cuối cùng cô đã thắng, cưới Trương Bá tông, sau khi kết hôn hai người vô cùng ngọt ngào, không bao lâu sau sinh ra được một cố công chúa nhỏ, nắm ngoái phát hiện ra chồng dang díu với bảo mẫu, Hồ Thụy Tuyết thật sự không dám tin, sau khi đuổi theo A Lạc, cô lần nữa sụp đổ.
Lúc trước không màng đến lời phản đối của người nhà bắt buộc phải kết hôn với người ta, không ngờ sau khi kết hôn lại mới mấy năm đã phản bội cô.
"Mấy năm nay, tôi ngày đêm day dứt không ngừng nói với bản thân đó là người ban đầu tôi chọn, con đường tôi chọn quỳ gối cũng phải hoàn thành, nhưng tôi nhìn thấy hành động cô làm, đột nhiên mở rộng mắt nhìn thông suốt, thật ra tôi đã hết yêu anh ta từ lâu, chỉ là trước đây trải qua quá nhiều chuyện với anh ta, cho nên chỉ là không cam lòng kết thúc thôi.
Vẫn là học được kiểu chụp hình này từ cô, ném ảnh cho bọn họ xong thật là thoải mái, ha ha ha..."
Thư Nhan nhìn Hồ Thụy Tuyết cười đến mức ngã người về sau nên có hơi lo lắng, cô ấy sẽ không phát điên chứ.
"Tôi không điên, thật sự rất thoải mái." Hồ Thụy Tuyết hai mắt lấp lánh nhìn Thư Nhan: "Tôi cho người đem ảnh A Lạc và Trương Ba Tông về quê, để cho người nhà ở quê bọn họ biết được một vài sự tích quang vinh của họ chứ, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy những có thể gây ra tiếng nổ lớn, bọn họ nếu về quê chắc hẳn đẹp mặt lắm."
Thư Nhan:...
"Anh ta còn muốn giành quyền nuôi con với tôi, cũng không nghĩ đến việc anh ta đi được đến đây là nhờ ai, nhà họ Hồ có thể cho anh ta thì cũng có thể lấy lại.
Nói cũng khéo, Trương Bá Tông mở xưởng quần áo, dù sao anh ta cũng có năng lực khá tốt, ban đầu nhà xưởng nhỏ phát triển khá quy mô, hiện tại xưởng đã về với tôi, cô cũng vừa mở cửa hàng, chúng ta có thể coi như đồng hành được với nhau."